9/12/15

kho tàng vua Hùng Vương



mới bảy giờ sáng chủ nhật
nàng đã gọi điện thoại cho tôi
xin lỗi đánh thức tôi dậy
dù ngái ngủ tôi vẫn giả giọng tỉnh táo
nói đã thức lâu rồi
và đang pha cà phê uống
nàng nói em thích cà phê anh pha
anh thức rồi em cũng đỡ áy náy
vì có chuyện này thú vị lắm
muốn kể gấp anh nghe
tôi ân cần hỏi chuyện gì

giọng phấn chấn nàng kể đêm qua
em nằm trên giường nghĩ lan man
tìm đề tài viết truyện
nghĩ mãi không ra ý nào hay
rồi ngủ thiếp đi
trong giấc mơ em thấy mình trẻ lại
là một thôn nữ trên đường đi chợ huyện
gặp một lão ăn mày rách rưới
đói lạnh nằm co ro ở đầu làng
em thấy tội nghiệp nên cho lão gói xôi
lão mừng rỡ cảm ơn em rối rít
bốc xôi ăn ngon lành
ăn xong lão lấy từ trong bị cói
một mảnh vải cuộn nhỏ dúi vào tay em
nói ta biếu cô vì chẳng cần nó nữa
em mở mảnh vải ra xem
thì thấy đó là tấm bản đồ xưa
với những nét vẽ và chữ nguệch ngoạc
chỉ chỗ giấu một kho tàng
của vua Hùng Vương
em ngạc nhiên chưa kịp nói gì
lão ăn mày thoắt đã biến mất
và em cũng bừng tỉnh dậy
anh thấy giấc mơ có lạ kỳ không?
tôi cười ra vẻ đồng tình
nói ừ giấc mơ em thật lạ

nàng hân hoan kể tiếp
em thức lúc đó mới bốn giờ sáng
muốn dỗ giấc ngủ lại nhưng lòng cứ băn khoăn
tại sao lão ăn mày nghèo khổ
đã không cần đến tấm bản đồ kho tàng nữa
mà đem tặng cho em
không lẽ chỉ để trả ơn em đã biếu gói xôi
nghĩ mãi… em bỗng giác ngộ ra
lòng nhân ái chính là kho tàng Việt Nam
mà lão ăn mày đã tìm thấy
em sướng quá vì có đề tài viết truyện
chỉ mong trời mau sáng để gọi cho anh
anh thấy ý tưởng ấy có được không
có đơn giản quá không

tôi khen được quá đi chứ
trong cõi văn chương bát nháo
đừng ngại viết những điều đơn giản
giấc mơ đẹp mang ý nghĩa luân lý
em cứ viết truyện đi
chắc sẽ làm bâng khuâng người đọc
rồi tôi lại thoáng lo âu
nàng chưa viết truyện cổ tích bao giờ
chẳng biết ngòi bút lãng mạn của nàng
sẽ biến hóa ra sao


bây giờ ngồi viết đoạn cuối bài thơ
tôi biết mình lâu nay tập suy nghĩ đơn giản
chuyện có một người yêu và giấc mơ của nàng
về kho tàng vua Hùng Vương chỉ là hư cấu
ý nghĩa luân lý cũng chẳng sâu sắc gì
mà mình vẫn muốn viết là sao
tôi tự an ủi có lẽ già rồi
đã nếm chán chê đủ mùi vị cuộc đời
nên mình lại muốn sống hồn nhiên
như trẻ con tin vào cổ tích

Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com   © 2008

Back to TOP