1/6/16

buổi trưa ở viện cô nhi



buổi trưa nóng hầm hập
nàng búi tóc cao
xong cúi xuống bế trẻ mồ côi
đặt các em ngồi quanh bàn
lần lượt đeo giải yếm cho mỗi em
rồi múc cơm và rau đậu vào bát
dịu dàng như người mẹ săn sóc
lo cho các con ăn

vừa nhìn nhà báo lấy máy chụp hình
nàng vừa nói nhờ những người hảo tâm
trẻ mồ côi có chỗ nương thân
và tương đối đủ ăn đủ mặc
nhưng các em sẽ luôn thiếu thốn
tình yêu thương ấm áp của một gia đình
thật là tội nghiệp!

mắt lướt qua gáy cổ trắng
và bộ ngực đầy đặn của nàng
nhà báo chụp vài tấm ảnh
vừa lúc một thanh niên đẩy chậu nước
với móp lau sàn nhà đi ngang
nhìn nàng cười chào thân thiện
nàng hỏi anh ăn cơm chưa
anh ta đáp sắp ăn
nàng bảo đợi em ăn chung
mặt rạng rỡ anh ta nói như reo
cô nhớ nhé… tôi chờ

kỹ sư công chánh đấy
nàng vui miệng kể
có lần anh ta gặp riêng em tâm sự
từ lâu sống thiếu ý thức trách nhiệm
tự giam mình trong bốn bức tường
bức tường công danh sự nghiệp
bức tường hưởng thụ vật chất
bức tường vị kỷ cầu an
bức tường tự tôn cá nhân
nên gần như vô cảm
trước những đau khổ tận cùng
của đồng bào ruột thịt
cho đến khi trời đất xui khiến gặp em
mới xin làm thiện nguyện ở đây
chân tình quá phải không anh

chân tình hay không nhà báo nghĩ
trái tim lãng mạn của nàng vẫn muốn tin
lời gã kỹ sư đẹp trai tán tỉnh
con cáo liếm mép
chân tình chứ em
chính anh cũng thế mà
nghe nhà báo thản nhiên tự khai
nàng đỏ mặt cười bảo
đừng đưa vào phóng sự nhé
miệng lưỡi nhà báo các anh
ai mà tin được


làm xong bài thơ tôi đưa cho lão bạn đọc
lão nói miễn phê bình
xong nghĩ sao lại phán
nhà thơ cũng nên rời bỏ tháp ngà!

Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com   © 2008

Back to TOP