hey chuck
want to be a bird
that soars higher and higher
let your ego drop
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
bữa đó mưa lụt gần tới háng
lội nước rao mía giọng trong veo
nhìn nhỏ vén quần tui chỉ muốn
trôi bám theo háng nhỏ hoa bèo
cách nhau nhà cũng chẳng xa
chúng tôi thỉnh thoảng sang nhà nhau chơi
nhà anh con gái lớn rồi
hôm qua rót nước liếc tôi dịu dàng
năm xưa con chữ bồng bềnh
trôi từ kênh thức vào kênh tim nàng
phố tàu hôm nọ lang thang
tình cờ gặp lại nhớ mang máng cười
muốn thêm chút tiếng tăm ngòi bút
vợ khuyên chồng vào hội nhà văn
chồng nói vào hội muốn viết kháng
chưa ai ngăn đã tự mình ngăn
nàng nhìn nửa hoang mang nửa sợ
đầu giường ai để lá thư tình
nét chữ quen của chồng đã mất
không lẽ còn vương vấn vong linh
ôm vai vuốt tóc người thương
vườn sau gió thoảng mùi hương hoa quỳnh
dụi đầu nhỏ nhẹ tâm tình
em xa mấy tháng nhớ mình thèm hơi
mấy chục năm tình cờ gặp bạn
nhắc thời trung học nói cười to
nhìn theo mông gái nheo đuôi mắt
xong rủ đi ăn nói đãi sò
bạc đầu vì những ưu phiền
sinh tập sống lại hồn nhiên thật thà
vợ sinh đi chợ về nhà
mừng giống con trẻ sinh sà lòng ôm
đẩy ra mắng lão ngoan đồng
vợ sinh sửa áo quần xong bật cười
anh làm đứa trẻ lên mười
sao lúc ôm sướng cả người em run
bọn ta một lũ người văn nghệ
nhóm quán khuya uống rượu với nhau
uống say cười nói không cần biết
ai sẽ lên đường sớm hôm sau
đẹp quá bạn ta ai cũng đẹp
nghệ sĩ ngồi sát với giai nhân
lá cải tay sen em cuốn gỏi
cho bạn ăn tia mắt ân cần
ôm vai bảo nhau là tri kỷ
lắng tai nghe tuôn tháo nỗi niềm
lúc say đầu vẫn vang tiếng nhạc
giai điệu jazz đàn hát trong đêm
rót vin chủ quán nheo mắt nói
xá gì ta cứ chén lưu linh
miệng cười như nở ra hoa rượu
cạn ly ta uống những chân tình
búng đàn túa giọt nhạc jazz
bắn lên thân khách đàn bà sắc hương
lúc tắm da trắng nõn nường
nàng thấy nốt nhạc như vương nốt tình
quê hương em gói sang đây
trong nhạc trần tiến chút mây hà thành
nghe em hát mắt long lanh
nhớ quê nhớ phố cũng đành nhớ thôi
đêm khuya rượu gái đề huề
nhạc sĩ say* nói thống kê cả rồi
ngây thơ em trước đó thôi
nghe xong sầu khúc hết rồi ngây thơ
*nguyễn thế an
rượu uống chẳng có ai ngăn
hồng nhan càng liếc càng ăn nói liều
đêm say chân đá chân xiêu
buồn ta ngẫu nhĩ vui điều ngẫu nhiên
thiếu nữ đêm nghe tiếng vĩ cầm
bất giác đưa tay lên che ngực
chỉ vì đàn réo rắt thanh âm
sao có thể áo mình đứt cúc
đi đâu mà vội em hai
guốc em như sắp đứt quai kia kìa
ngồi coi đá cá thia lia
coi xong qua chở em dìa giùm cho
nhìn sắc lá thu phai
bất giác tiếng thở dài
buồn riêng đời lữ thứ
xưa yêu người không ngỏ
sống lặng lẽ viễn phố
với tháng ngày cô đơn
lòng còn bao do dự
một thoáng đã hoàng hôn
đời mỗi người một phương
mỗi người một tâm sự
kẻ bình yên phấn son
kẻ vui cùng con chữ
lúc đời lá vàng khô
tình mới nhen nhúm lửa
không hẹn không đợi chờ
mà sao bâng khuâng nhớ
đọc giữa rừng lá phủ
thơ thố lộ tình hoài
nghe buồn từ độ cũ
trầm mặc lối sương vây
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP