kình ngư*
thả lưỡi câu giăng định chỗ sông
xong lặn xuống mò xác chết đuối
vớt lên bờ thắp một nén hương
rồi lẳng lặng bước đi không nói
người ta gọi ông là kình ngư
vì ông lặn giỏi hơn thợ lặn
mò xác ai vớt được lên bờ
là an ủi lâm râm cầu khấn
thân nhân kẻ bạc số trả công
không nhận bảo mình chỉ làm phúc
mấy chục năm vớt xác sông yên
nhà đơn sơ lá kè mái lợp
nghề vớt xác cha truyền con nối
sống trọng điều nhân nghĩa mà thôi
đất nước có bao người như thế
kẻ làm thơ nghĩ thấy ngậm ngùi
* ông Ngô Văn Đủ ở Thanh Hóa