chị Quỳnh
tay vin cành ổi chiều thu cũ
trượt ngã sau vườn chị xẩy thai
năm ấy anh tôi đi quân dịch
chị khóc thầm riêng những đêm dài
đêm cuối đọc thơ ngoài bãi vắng
anh tôi choàng vai ôm vợ mình
tôi khơi củi nỏ kêu lách tách
ngọn lửa bừng ánh mắt niềm tin
năm sau tôi vào Sài Gòn học
thỉnh thoảng chị gửi cho chút quà
có lúc cà phê lúc quần áo
lời lẽ bao giờ cũng thiết tha
chị vẫn làm thơ trong xa cách
gửi nhớ thương chan chứa ân tình
anh tôi đạp mìn ngoài mặt trận
sống kiếp âm thầm thương phế binh
chỉ độ ba năm sau anh mất
anh chết vì bị ung thư xương
nhiều lúc đến thăm tôi thấy chị
ngồi sau vườn mắt ngó mông lung
chị Quỳnh vui đấy buồn ngay đấy
mang trong người nhiều nỗi khổ tâm
tôi sống lang thang không lấy vợ
mười mấy năm vẫn cứ yêu thầm