muốn nghe Kiều đàn
hắn say rượu mê man
thấy tiền môn quỉ sứ
nói muốn nghe Kiều đàn
giá trăm quan âm phủ
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
hắn say rượu mê man
thấy tiền môn quỉ sứ
nói muốn nghe Kiều đàn
giá trăm quan âm phủ
chiều không dưng thấy lòng buồn
vào rừng hoang dã bước luồn lách cây
lúc nằm bãi cỏ nhìn mây
ước leo lưng gió nhập bầy lang thang
[đêm trăng nói chuyện đạo]
xin thầy chỉ con đường giải thoát
anh cứ bước ra đường!
hết quan thì lại hoàn dân
hiểu dân cơ cực trăm phần đắng cay
nằm võng nghĩ thuở trắng tay
chỉ mơ làm áng mây bay trên trời
Which poet? - Richard Brautigan
xưa nay tôi viết không sở cầu
những thông đạt văn chương sâu sắc
chỉ muốn chia sẻ với bàng dân
những cảm nghĩ chuyện đời góp nhặt
tâu đại quan kẻ gian
đã cướp thủ cấp bêu trên cọc
thế bằng một bức thư
bức thư viết bằng máu
tố cáo tham ác của gian thần
đã nhiễu hại lương dân
dân chúng đều hoang mang
họ kháo nhau bạo triều sắp mạt
rủ nhau theo nghĩa quân
nếu không lo chấn hưng
lúc dân khắp non sông khởi nghĩa
ngài sẽ trốn đi đâu ?
sư tìm dấu tích Phật lao lung
dốc núi leo chênh vênh đá dựng
bỗng xin nghe pháp tiếng con hùm
xưng tên Từ Hải xưa chết đứng
có mấy ai được như anh chị
sống thuận hòa trong mối lương duyên
mấy chục năm qua bao sóng gió
vẫn chung lưng chèo chống một thuyền
sông độ lượng cho người thủy sản
cho nước uống nước tưới ruộng đồng
sao con người vô ơn bất nghĩa
làm cạn dòng ô nhiễm chết sông
cò quê chỉ biết cày bừa
kiếm ăn phải chịu nắng mưa dãi dầu
lòng quan ai biết nông sâu
cò thành thị biết ở đâu béo cò
này, mày có bao giờ đánh chó không?
tao đâu có nuôi chó
thế mày có thấy ai đánh chó không?
có
ai?
lão bán hủ tiếu nhà bên cạnh
áp giải chúng ra đây!
bọn bloggers phản động
những ngòi bút tự tung tự tác
dám đương đầu thách thức Đảng ta
Đảng của những đỉnh cao trí tuệ
không từ khước bất cứ một kế sách nào
để bảo vệ ngôi vị, quyền lực và tài sản
nhưng đang bị kẻ thù rêu rao đã đánh mất lòng dân
may mắn vẫn giữ được sự trung thành
của đội ngũ chiến sĩ công an
đã và đang được hưởng uy quyền
cùng đủ thứ bổng lộc
nên luôn luôn tâm niệm
còn Đảng còn mình
và sẵn sàng đàn áp thô bạo mọi thành phần chống đối
rõ ràng chúng điếc không sợ súng
đem thân châu chấu đá xe
chồng mất đã ba năm
nàng sống một mình trong căn hộ
sáng nào nàng cũng thức giấc
với tiếng chim bồ câu lao xao
đập cánh ngoài ban-công
tác giả muốn sách in trong nước
chịu qua tay kiểm duyệt chai sần
lúc gặp anh ngoài đường tôi thấy
anh như lùn đi mất mấy phân
xưa các anh đã vượt Trường Sơn
xin các anh hãy vượt tường lòng
sáng tác cho tự do dân chủ
vì tương lai đất nước quê hương
này cô bán cốm xanh
bán chợ nào cho anh theo với
lúc mỏi anh bóp chân
những hạt cốm dẻo thơm
nhúm bỏ vào mồm nhai anh thấy
ngọt hương vị quê hương
mấy chục năm tha phương
mơ về Hà Nội lòng viễn khách
thương cô bán hàng rong
những vất vả gió sương
ra khỏi thơ anh lại xa xứ
làm sao gánh giùm em
nàng kể với hai giòng nước mắt
chuyện mắng con chửi xối xả chồng
đêm mộng thấy mình cầm nhánh trúc
tự cởi quần xong quất tím mông
đầu nguồn mẹ bị thuê rừng
như ai cắt thịt trên từng ngọn cây
lòng mẹ như bát nước đầy
sao con thuê mẹ cho bầy ngoại nhân
đọc bài báo xem hình
can phạm vụ Nhân Văn Giai Phẩm
thốt lạnh cả sống lưng
trò đem người đấu tố
những cáo buộc vô cùng man rợ
trước tòa án nhân dân
ai có thể biện minh
chuyện đàn áp tự do tư tưởng
của chế độ bạo quyền
lòng phẫn nộ tột cùng
tôi hiểu vì sao bà Thụy An
tự chọc mù con mắt
* Sau khi đọc bài Nhân Văn Giai Phẩm Phần VIII: Thụy An của Thụy Khuê trên RFI.
càng khổ con ơi càng ráng học
phải chịu khó mở mang đầu óc
ngẩng mặt sống cho ra hồn người
trước bất công đừng im như thóc
em ngả đầu vai trong góc quán
nói lạnh cho em mượn áo choàng
xong bảo ban ngày nữ sinh đấy
lúc đêm về thì gái lại hoang
bài thơ mới đưa cho nàng đọc
buổi chiều nàng [trốn mẹ] đến thăm
chàng kêu cởi áo không nhăn mất
lên giường anh cho gối ngực nằm
đời tôi từ lúc bé đã khổ
đã phải đi mót hạt lúa rơi
từ những năm cải cách ruộng đất
mấy chục năm đâu được làm người
làm vườn trồng cây gánh nước giếng
quét chùa rửa cầu tiêu tăng ni
ăn rau đậu ngủ đem thân nuôi muỗi
hiểu con đường giác ngộ tùy nghi
thiên nhiên cho cái gì ăn được
gái sơn cước bỏ hết vào gùi
trai kinh mối tình nào cũng nhặt
bỏ vào thơ quên chuyện về xuôi
từ lâu ít giao du bằng hữu
lúc làm thơ lúc uống tì tì
lúc ra quán âm thầm khoác áo
chỉ đôi giầy nó biết ta đi
đem phong cảnh dựng sơn hà
người cuồng chưa vẫn muốn ca diễn tuồng
ừ cuồng thân thế văn chương
ngỡ rơi đầu giặc dưới đường gươm say
có bị bầm dập tả tơi
mới hiểu nỗi khổ của đời nông dân
tưởng tượng tất cả dân oan
mất đất ai cũng như Đoàn Văn Vươn
con chuột bàn phím màn hình
thao thức viết blogs với tình núi sông
trong lúc vận nước suy vong
mượn internet gửi lòng ưu tư
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP