nụ cười của một phạm nhân
sau khi bị tòa án Nhân dân Hà Nội
tuyên án nặng 18 năm tù
vì tội chủ mưu “tổ chức cho người khác trốn đi nước ngoài”
can phạm Dương Tự Trọng thay vì rúm ró
trong lúc bị dẫn giải về trại giam
đã điềm tĩnh dặn vợ con không được khóc
đã giơ tay còng lên nói “chào anh em”
và miệng nở nụ cười
trước công danh sự nghiệp phút chốc tiêu tan
trước viễn ảnh tù đày bi đát
trước thảm cảnh gia đình phân ly
làm sao hắn có thể cười như thế?
có phải hắn cười chua chát
cho sự bất tuân câu “pháp bất vị thân”
cho số phận lên voi xuống chó
cho màn kịch đời éo le trong đó
hắn đóng vai người em, một đại tá công an
liều mình giúp người anh tên Dương Chí Dũng
nguyên Cục trưởng cục Hàng hải
một tội phạm tham nhũng nghiêm trọng
tẩu thoát trong lúc bị truy lùng
nhưng vẫn sa lưới và mới bị kết án tử hình
hay có phải hắn cười khinh mạn
cho sự mục nát của chế độ CSVN
mà những con mối
là chính anh ruột hắn và những cán bộ đảng viên
tham nhũng ở mọi thành phần
từ địa phương cho đến trung ương
lúc rời tòa với bản án tù khắc nghiệt 18 năm
tại sao hắn lại cười trước khi vào xe thùng
thật tình trừ hắn ra, ai biết?