19/3/23

Món Nợ của Ngư Phủ



Có một võ sĩ đạo
Ngày kia đến làng chài
Để đòi một ngư phủ
Trả món nợ đã vay

Này bạn đã đến ngày
Phải trả ta món nợ
Hãy mang tiền ra đây
Trả cho ta đầy đủ

Ngư phủ nói xin lỗi
Đã làm thất vọng ngài
Tôi thực kiếm ăn khó
Không thể trả năm nay

Võ sĩ mặt nóng bừng
Rút gươm ra toan giết
Kẻ không trả nợ mình
Nhưng ngư phủ đã nói

Đừng giết người lúc giận
Vì nếu ngài xuống gươm
Là ngài đã quên mất
Lời thề của võ môn

Võ sĩ nghe giật mình
Vội tra gươm vào vỏ
Ngươi nói đúng như lời
Sư phụ ta đã dạy

Ta cho ngươi khất nợ
Trong thời hạn một năm
Đến hẹn mà không trả
Đừng trách ta nhẫn tâm

Về nhà lúc nửa đêm
Võ sĩ vào phòng ngủ
Tức giận thấy vợ ôm
Một võ sĩ đạo khác

Ông định rút gươm giết
Cả hai kẻ gian dâm
Nhưng lời của ngư phủ
Trong đầu lại vang lên

Ông hét chuyện gì đây
Vợ ông bừng tỉnh giấc
Cùng với mẹ ốm gầy
Mặc áo võ sĩ đạo

Vợ ông nói lắp bắp
Vì đêm không có chàng
Nên mẹ cải trang phục
Ngủ để dọa kẻ gian

Lòng võ sĩ bàng hoàng
Biết ơn ngư phủ nhắc
Lời thề của võ môn
Nên mình không xuẩn động

Năm sau chưa đến hẹn
Ngư phủ đã đem trả
Tiền mượn lẫn tiền lời
Tận nhà võ sĩ đạo

Võ sĩ khoát tay bảo
Ta chẳng nhận đồng nào
Vì thực bạn không biết
Bạn đã trả từ lâu

* Thơ phóng tác theo một truyện cổ tích Nhật Bản

Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com   © 2008

Back to TOP