thời mạt
chẳng mấy người chí khí
cũng chẳng ai chiêu hiền đãi sĩ
uống trà nhạt vị sen
ai mài kiếm dưới trăng
nặng gánh sơn hà ai hùng tâm
ai ưu thời mẫn thế
tuổi lục thập thuần nhĩ
chẳng trách ai quen thói tuông buồng
thích hầu thiếp đấm lưng
mỗ buồn cho công thần
chọn ở ẩn cũng là an phận
dân khổ phải đành dân