cô bé bán diêm
đêm cuối năm lạnh lẽo
tuyết rơi phủ mặt đường
bé bán diêm run rẩy
đầu trần bước chân không
thật ra khi xuống phố
bé có mang đôi giầy
đôi giầy cũ của mẹ
rộng nên cứ tuột hoài
lúc tránh xe qua lộ
một chiếc rơi mất tiêu
chiếc kia bị tiểu quỉ
giật mất còn cợt trêu
hai bàn chân tím tái
bé lê bước co ro
chẳng ai mua diêm cả
chẳng ai cho một xu
người run vì đói lạnh
bé ngồi dựa góc tường
nhà ai đèn lấp lánh
mùi ngỗng quay thật thơm
càng lúc bé càng lạnh
chỉ muốn quay về nhà
nhưng diêm không bán được
sợ bố đánh thét la
hai bàn tay tê cóng
bé quẹt một que diêm
để sưởi ấm đôi chút
trong khí trời lạnh căm
que diêm bừng lóe sáng
bé bỗng thấy mình ngồi
ấm áp trước lò sưởi
nhìn ngọn lửa reo vui
lúc que diêm tắt ngúm
bé cảm thấy ngỡ ngàng
lò sưởi cũng biến mất
người bé lại lạnh run
quẹt một que diêm khác
bé thấy một phòng ăn
đĩa ngỗng quay thơm phức
nằm chờ bé giữa bàn
ngỗng còn nhảy khỏi đĩa
dính dao nĩa trên lưng
nhưng chạy chưa đến bé
đã biến theo diêm tàn
bé quẹt que diêm nữa
hiện ra một cây thông
đèn muôn màu giăng mắc
chớp lóe đẹp vô cùng
bé vừa đưa tay với
diêm lại tắt nữa rồi
nhưng lần này bé thấy
đèn sáng trên bầu trời
những ngọn đèn mầu nhiệm
biến thành những ngôi sao
bỗng một vị sao xẹt
luồng sáng quét qua đầu
“có ai đó vừa chết”
bé xót xa nhủ thầm
như lời bà xưa kể
lúc ôm bé trong lòng
bé lại lấy diêm quẹt
bà thân yêu hiện ra
thật rõ trong ánh sáng
với nét mặt nhân từ
“bà ơi, đừng bỏ cháu
(bé nói trong lệ nhòa)
đừng giống những thứ khác
khi diêm tắt nhé bà!”
que này đến que khác
bé tiếp tục quẹt diêm
để bà sẽ còn mãi
không biến vào trong đêm
trong lửa diêm bừng sáng
bé thấy bà mỉm cười
cầm lấy tay của bé
cùng bay lên trên trời
hai linh hồn thanh thoát
bay lên cõi thiên đàng
không có ai đói lạnh
không ai chết khốn cùng
sáng ngày đầu năm mới
người qua đường mới hay
một đứa bé chết cóng
với que diêm trên tay
bé đốt diêm để sưởi
họ nghĩ thật đáng thương
khi thấy diêm tàn ngúm
vung vãi trên mặt đường
nhưng không một ai biết
niềm vui bé bán diêm
đã mơ cảnh hạnh phúc
ấm áp một gia đình
ai cũng tội nghiệp bé
chết đói lạnh âm thầm
đâu biết bé sung sướng
được theo bà đón xuân