buồn tôi bất hiếu
nhìn người nước mắt Vu Lan
xót xa tôi cũng lệ tràn khóe mi
vừa thương vừa hối cũng vì
ít săn sóc mẹ những khi cận kề
đời tôi lầm lỗi u mê
nghĩ mình bất hiếu buồn tê tái lòng
mẹ già hiu hắt chờ mong
như nến trước gió tắt trong lúc nào
xa mẹ bỏ mẹ tuổi cao
vì lo cơm áo lao đao với đời
tính tôi ít nói đành rồi
thương mẹ mà vẫn kiệm lời nói thương
tóc tôi giờ cũng muối sương
mà mẹ chẳng được sống nương nhờ mình
Vu Lan đọc sám hối kinh
vì không báo hiếu được tình mẹ tôi