đắp chăn xưa
lúc cô đơn chị đắp chăn quá khứ
vòng tay anh và ánh mắt bao dung
chị chẳng tủi chẳng buồn cho duyên lỡ
chỉ thương anh ba tấc đất lạnh lùng
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
lúc cô đơn chị đắp chăn quá khứ
vòng tay anh và ánh mắt bao dung
chị chẳng tủi chẳng buồn cho duyên lỡ
chỉ thương anh ba tấc đất lạnh lùng
mỗ nghe nói đẻn là rắn biển
giá bán khá cao trên thị trường
nọc rất độc nhưng ngâm rượu thuốc
uống sẽ gây hiệu quả cường dương
thiên hạ tung tin vì lợi nhuận
xôn xao khắp duyên hải miền Trung
đẻn cắn không cứu ngay là chết
liều mạng ngư dân vẫn săn lùng
bạn mỗ mua đẻn về ngâm rượu
để dành lâu lâu uống chút chơi
vợ buôn bán đầu tắt mặt tối
nhưng đến đêm lại rót rượu mời
không rượu đẻn mỗ uống bia đỡ
gạ người yêu tán tỉnh bằng thơ
nàng đọc nói viết gì bậy quá
khép lại chân lúc mỗ tay sờ
Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy
mấy trăm tù tắm khỏa thân
phần con còn đó nhưng phần người đâu
chóng mặt nhìn giếng nước sâu
bao nhiêu khổ nhục trong gầu múc lên
* nhặt ý trong bài Viết cho con gái từ trại tù Lam Sơn của nhá văn Trẩn Khải Thanh Thủy trên Thông Luận.
Ông Trương Văn Sương trước bàn thờ vợ (Nguồn ảnh: RFA)
là trung úy quân lực Việt Nam Cộng Hòa
bị bắt sau ngày 30 tháng 4 năm 1975
anh phải chịu 6 năm tù lao động cải tạo
ra tù anh vượt biên sang Thái
tham gia một tổ chức phục quốc
rồi tìm đường xâm nhập trở lại quê hương
nhưng không may vì nội gián
tổ chức phục quốc bị phá vỡ
ba lãnh tụ kháng chiến bị đem ra xử tử
còn anh lãnh án chung thân
với tội danh gián điệp
đành tôi một kẻ thất tình
theo chân thiếu nữ nghĩ mình viễn vông
mơ làm cây mọc giữa rừng
để cho em đứng dựa lưng đợi người
cuốn nhau say đắm đắm say
cho nhau lửa ái tim này tim kia
cuộc tình ai cuốn ai chia
yêu nhau mình cuốn không lìa được nhau
tưởng tượng
một sáng tinh mơ
từ khắp nơi trên đất nước
mấy trăm nghìn đảng viên cộng sản
bỏ đảng
đổ về Ba Đình như nước lũ
họ đồng thanh hô to
những khẩu hiệu
lớp lớp giương cao
những biểu ngữ
đòi lại nhân quyền
và tự do dân chủ
tố cáo tội ác chủ nghĩa tam vô
đòi phá lăng
chôn xác ướp ông Hồ
...
lão mù bị đâm xầm mắng mỏ
ta cầm đèn ngươi chẳng thấy sao
trời tối quá bỉ nhân xin lỗi
đèn lồng ngài tắt ngấm còn đâu
hỡi cô chân sáo giữa đồng
sao cô cởi áo lại không cầm về
mà đem áo vắt sừng dê
để tôi ăn lá sướng mê mẩn hồn
xưa theo tán sát bên người
khen nàng mắt sáng miệng cười có duyên
nàng nói đời sống ưu phiền
nụ cười là một tấm khiên che buồn
nhớ cà phê thuở đói nghèo
quán bà vú uống nhìn theo bóng hồng
có cô nào bước ngoái trông
bọn sinh viên mắt vuốt mông của mình
phía sau khung cửa sổ
nhà ai hé chút mành
có con chim yến nhỏ
hót những tiếng rất thanh
giữa thời bom đạn nổ
chim yến hót bình yên
ký ức tôi trú ngụ
một nữ sinh hồn nhiên
sau biến cố lịch sử
chim yến rời quê hương
tôi bụi vôi tường cũ
ở lại quanh hiu lòng
nhớ nhà trong cư xá
chim yến nhỏ làm thơ
dù chỉ là hạt bụi
sao buồn tôi thẫn thờ
rượu bia hào kiệt mời nhau
tương phùng quán cóc nơi đâu đó buồn
lao xao giữa đám cây muồng
nói may ven đường vắng lũ chó săn
* sau khi đọc Những người muôn năm cũ của Người Buôn Gió trên Đàn Chim Việt.
sáng sáng nhồng gọi nhồng nhồng
tối tối nhồng gọi tối không cào cào
phương nao sáo lạc phương nào
tình thương mẹ sáo dạt dào tình thương
(ảnh: Lê Hiếu)
thật khó mà tưởng tượng
thời kinh tế thị trường theo định hướng XHCN
trong lúc các cán bộ quan chức
bàn tính đủ mọi dự án đầu tư
cần vốn bạc tỉ đô la
mà ở một xóm nghèo trong nước
người dân vẫn đốt đèn dầu
bạn xem World Cup đưa nhận xét
sân cỏ đẹp vì trái banh lăn*
hắn không đá cũng làm bàn
đời như sân cỏ trái banh tôi xì
* nhặt ý Phi Vũ
bạn chỉ nhà nói không nhớ số
chỉ nhớ giàn bông giấy ngoài sân
tôi đến cửa ngại ngần không gõ
mấy chục năm tiếc lỡ một lần
tay em còng với tay anh
án tù không xử cũng thành chung thân
cái còng nó mắng ngu đần
biến nhau thành lũ tù nhân ái tình
các em trường nữ đá cầu
chuyền qua chuyền lại càng lâu càng tài
mấy năm xa cách áo dài
trái cầu tôi nhớ chân ai cũng hồng
căm-bốt có nạn buôn người
trẻ em lên chín lên mười thơ ngây
nhà nghèo bị bán sang đây
để cho ác quỉ vọc vầy tấm thân
những cặp chân
cầu thủ lừa banh
lấn nhau
hỗn loạn trước khung thành
lão bạn dõi mắt
từng đường bóng
vỗ tay la
sau cú làm bàn
đám khá giả
vẽ mặt hò hét
cầu thủ ôm đùm
sướng cuối sân
chị vợ nói
có gì hào hứng
mê đá banh
đến bỏ cả cơm
trời ơi sao có thể yêu
sao có thể lấy cô kiều hả anh
anh nhìn tôi mắt chân thành
sao em suy nghĩ nhà lành vậy em
(hình: Reuters)
trong một nước có vinh dự tổ chức
giải túc cầu thế giới
hắn là một kẻ nghèo đói
không nhà cửa
sống lang thang đầu đường xó chợ
thì tiền đâu mua vé coi đá banh
may sao có một nhà thờ trong thành phố
giữa những hội hè náo nhiệt
còn nghĩ đến đám người vô gia cư
nên mở rộng cửa cho họ vào xem
trận tranh tài giữa Uruguay và Nam Phi
trên màn ảnh TV cực lớn
nàng kêu trong héo ngoài tươi
nụ cười tôi để lừa người năm xưa
bị lừa hỏi đã sợ chưa
chàng cười khẽ nói cứ lừa tôi thêm
hắn có hai tấm thẻ bài
cho nàng một tấm trong ngày xa nhau
đâu ngờ mấy chục năm sau
nhìn tấm còn lại vẫn đau đáu buồn
(Người buôn gió)
thì đúng số tù còn gì nữa
nhà văn chỉ treo biểu ngữ
mà lãnh án sáu năm tù
còn một tay anh chị bắn người
vẫn có đệ tử lái ô tô
thế mới biết luật pháp cộng sản uốn éo
không uốn éo sao áp chế được người
đấu tranh cho nhân quyền và tự do dân chủ
sao có của hối lộ mà ăn
mà giữ được sự trung thành cán bộ
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP