lòng tự trọng
đang chạy xe ngon trớn
thấy bà cụ còng lưng
đang đi rao chip bán
chị bỗng thấy lòng thương
chị ngừng xe xin giúp
bà cụ chút ít tiền
bà nói bà bán chip
chứ không đi “ăn xin”
bà nhất định không nhận
dù chị nói thiết tha
chị muốn rơi nước mắt
trước cử chỉ của bà
nói thương thì mua giúp
bà kiếm sống qua ngày
sống đã chín mươi tuổi
chưa hề xin tiền ai
chị bảo cháu mua hết
xong cháu tặng lại bà
bà cũng vẫn từ chối
lòng chị thêm xót xa
bà chỉ cần bán hết
đủ tiền mua gạo thôi
đem về nhà nấu cháo
sống qua ngày cầm hơi
chị phục lòng tự trọng
bà bán chip vô cùng
tôi mong ai nghe kể
cũng lấy đó làm gương
(Thơ làm dựa vào hình và lời kể của facebooker Theresa Tran)