Nồi Canh Đá
Một tu sĩ khổ hạnh
Sống như mây lang thang
Bữa nọ ông đói khát
Vào khất thực trong làng
Ông đến một nhà dân
Bà chủ nhà xin lỗi
Không có gì cho ông
Vì mất mùa đói kém
Tu sĩ nói tôi hiểu
Xin mượn bà cái nồi
Nấu đỡ món canh đá
Tôi ăn để cầm hơi
Bà chủ nhà ngẩn người
Lúc ông lấy đá cuội
Bỏ vào nồi nước sôi
Xong lấy muỗng múc nếm
Ông nói ăn được đấy
Nhưng canh sẽ ngon hơn
Nếu có chút gia vị
Bà lấy muối cho ông
Ông nói khi nếm canh
Có thịt hay xúc xích
Món canh sẽ càng ngon
Bà cho vài miếng thịt
Ông nói có rau củ
Canh sẽ ngon tuyệt vời
Bà lại cho cà rốt
Khoai tây thêm vào nồi
Món canh nấu xong xuôi
Ông múc canh ra chén
Nói xin mời mọi người
Trong gia đình thưởng thức
Cả nhà khen tấm tắc
Món canh đá thật ngon
Ông nói nhờ nguyên liệu
Của gia đình góp chung
Khi mọi người ăn xong
Tu sĩ lấy hòn đá
Cất vào túi của mình
Sau đó ông giảng đạo
Sáng mọi người thức giấc
Tu sĩ đã rời chân
Để lại nồi canh đủ
Nuôi ai đói trong làng
Câu chuyện cổ dân gian
Như mang một ẩn dụ
Hãy sống với lòng nhân
Sớt chia người khốn khổ
(*) Thơ dịch và phóng tác từ một truyện dân gian Bồ Đào Nha.
According to Portuguese folklore, a homeless, starving, poor mendicant friar who had not eaten in days was passing through a small village just north of Lisbon when he was hungry but found that he had nothing to eat.
He stopped by a house and knocked on the door, asking if he could borrow a pot in which he could make a delicious and filling stone soup.
The friar reached into his deep pocket to produce a smooth and well-cleaned stone that he promptly dropped into the boiling water in the ironclad cauldron in the fireplace. He ended up boiling a stone in water, to make himself a “stone soup,” as he had nothing else to add to the pot.
A little while later he tasted the soup and said that it needed a touch of seasoning. So the wife brought him some salt to add, to which he suggested that maybe a little bit of chouriço or pork belly would be better. Graciously, she obliged and dropped several thick slices into the pot. Then, the friar asked if she might not have a little something to enrich the soup, such as potatoes or beans from a previous meal. Smiling she agreed and added a healthy portion into the bubbling water.
Finally, the friar announced that he had indeed made a very delicious and filling soup. When the soup was done, the friar fished the stone out of the pot, washed and dried it off, and plopped it back in his pocket for the next time.
He and the family ate a delicious soup for dinner after which he told them many stories from the bible. When the family woke up in the morning, they found the friar had already gone but he had left enough soup for them to feed the poor and hungry in the village.
The story is still told today, and has a clear moral: the importance of sharing.
…
(Source: Stone Soup - A Monk, a Stone, and a Very Compassionate Village posted on everydayportuguese.com.)