lại bước vào
sư bác cho cuốn kinh xong mắng
cõi ta bà bát nháo xôn xao
cái vòng chữ nghĩa hao tâm ấy
tưởng bước được ra lại bước vào
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
sư bác cho cuốn kinh xong mắng
cõi ta bà bát nháo xôn xao
cái vòng chữ nghĩa hao tâm ấy
tưởng bước được ra lại bước vào
Nguồn biếm họa: Dân Làm Báo
đêm qua tôi vừa uống trà
vừa đọc tản mạn của Người Buôn Gió:
túi quà “tắc tế[1]” của gia đình
được chuyển vào buồng giam cho người tù mới
anh ta vừa chạm tay vào túi
thì có tiếng “trật tự[2]” gằn giọng hỏi đằng sau:
“mày đến tuổi nhận quà chưa?“
khuôn mặt 50 mươi tuổi, đi tù lần đầu ngơ ngác
“trật tự” bèn chửi:
“đ.m mày, không hiểu à? cút mẹ mày vào trong kia!“
người tù mới đành bỏ lại túi quà
rón rén về chỗ ngồi sát bên “nhà mét[3]“
tên tù “cơm canh[4]” mang túi quà ra phân loại
nó đưa cho chủ nhân túi muối vừng rồi nói:
“mày chỉ đến tuổi ăn cái này thôi“
xong cất mấy món còn lại vào “kho” nó trông coi
đến bữa nó sẽ đem dâng
cho các “đại bàng[5]” phía trên hưởng thụ
trách làm chi sở khanh bội bạc
nàng bỏ về sống đất thần kinh
thổi hồn lạc thổ qua sầu thổ
chỉ mong manh một ngọn gió tình
một đứa khóc cả nghĩa địa khóc
kêu rú than ai oán đêm trường
tiếng của những hồn ma chiến hữu*
trả chúng tôi đời sống yêu thương
* tiểu thuyết của Mạc Ngôn
sinh cởi quần nói em đổi ý
la hiếp dâm thì thật anh nguy
nàng cười bảo con trăng làm chứng
nói anh say nên chẳng biết gì
bắt tay chị phóng viên ngoại quốc
mắt hơi nheo anh nhếch mép cười
nói trên đất nước chúng tôi
bắt người tùy tiện xử người tùy nghi
Người Buôn Gió
tôi đọc trên blog Người Buôn Gió
bài Chúng ta đều ở trong rọ
lòng vừa buồn vừa thấy bâng khuâng
cho số phận những bloggers bất đồng chính kiến
hàng tuần có thằng cán bộ quèn
bên viện kiểm sát mang hồ sơ xuống nhà tù quận
phạm nhân lúc đó ai cũng hồi hộp
nó cầm sổ đọc tên từng người
đến tên ai thì lo mà dạ
cho nó nhìn mặt nhìn mũi
phá rừng là phá Tây Nguyên
tiếng cồng chiêng đánh loan truyền khắp nơi
nỗi đau biết có thấu trời
người đau thấu dạ nén hơi thở dài
tôi nhận e-mail của chị Nguyễn Thị Thanh Bình
rủ chơi trò phơi mình đề thơ đòi tự do
lòng vừa thấy ngần ngại
vừa thấy hay hay
đêm nay trong lúc ngồi suy nghĩ
không biết nên chọn phần thân thể nào tốt để phơi
và đề thơ cho xứng
thì tôi nhớ khoảng giữa tháng chín
mình có đọc một tin thời sự nóng
viện lý do chính phủ Nhật hành động khiêu khích
khi quốc hữu hoá quần đảo Senkaku mà Trung Quốc gọi là Điếu Ngư
mấy chục ngàn người dân Trung Quốc
thủ sẵn gậy gộc gạch đá và vỏ chai
rầm rộ xuống đường ở Bắc Kinh
và nhiều thành phố lớn khắp Hoa lục
họ mang rợp ngũ tinh hồng kỳ
hình lãnh tụ Mao Trạch Đông và biểu ngữ
hô hào khẩu hiệu đả đảo nước Nhật
và ký tên đòi chiến tranh
quen quá khuôn mặt mỹ nhân
con mắt cú vọ định thần hồi lâu
nàng nói xưa mình nha đầu
năm mười bốn tuổi theo hầu nhà quan
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP