hát xẩm
ò e giữa chợ kéo đàn
trách ai phụ bạc hát than thở tình
em gái đi bán nhật trình
dúi cho ánh mắt sao mình ngẩn ngơ
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
ò e giữa chợ kéo đàn
trách ai phụ bạc hát than thở tình
em gái đi bán nhật trình
dúi cho ánh mắt sao mình ngẩn ngơ
ở tiệm ăn em về quên áo
anh giữ giùm úp mặt tìm hương
áo em hôm sau anh đã trả
nhưng hơi người em vẫn còn vương
chưa ngồi tâm đã đảo chao
có em ngồi đó làm sao ngồi thiền
em cười làm bộ không tin
lúc anh khai mắt liếc nhìn trộm em
ngồi lề đường sinh bán sách cũ
lục lọi đâu ra quyển truyện kiều
sinh bất giác mơ là kim trọng
aó lục trên cầu đứng thổi tiêu
sinh buổi sáng súc miệng bằng rượu
bình thản ngồi máy tính gõ thơ
nhà khóa cửa phone reo không nhắc
thấy mình sao bạc hãnh không ngờ
áo len vẫn lạnh rùng người
lúc nhặt chiếc lá vàng rơi cuối mùa
hồn ai trong ngọn gió lùa
phải người tự tử sân chùa năm xưa
giọt nước mắt em lăn trên má
tưởng như chứa cả thế gian sầu
sư ông bảo ý thơ như thế
có cạo đầu tóc cũng ra mau
nhà văn* có bản lĩnh viết thoáng
cuộc hý trường con chữ đùa chơi
đọc sảng khoái ngộ ra một lẽ
phiếm anh hay bởi sống yêu đời
*song thao
thấy bóng mỵ nương trong nhà mát
chỉ một thoáng thôi lòng đã yêu
hồn lãng mạn trương chi vọng tưởng
con gái quan nhan sắc mỹ miều
bè cao thấp cất lên trầm bổng
đàn trống giao hòa âm điệu chung
hát nhóm mấy người ăn một nhịp
miệng xinh tươi nhả chữ ra cùng
bạn chụp chân dung chơi vậy đó
đầu trọc trán nẻ mắt quầng thâm
cười tròn cười méo đều vô vị
hơn nửa đời vẫn bất an tâm
xới cơm trắng dẻo trong nồi
nhớ mẹ hay nhắc xới rồi đậy vung
không ai so đũa ăn chung
cơm chay đầu tháng ngày mùng một ta
chấm tương cắn nửa trái cà
gắp đậu hũ rán đũa và cơm nhai
ăn chậm rãi nhớ lại ngày
bồn chồn phòng đợi con trai lọt lòng
nước canh rau cải xanh trong
múc đầy lưng bát húp xong nhìn trời
làm gì cuối nửa cuộc đời
cô đơn buồn bã những lời thơ riêng
ngọt bùi cay đắng tưởng quên
mấy năm xa cách còn len nỗi sầu
ăn chay biết được bao lâu
lúc tu tóc đã bạc đầu muối tiêu
chẳng buồn vui lý luận gì
giòng sông chảy mãi chảy đi không ngừng
quanh năm mắc bệnh dửng dưng
sông đâu cần biết ai từng tắm đâu
mấy năm anh bị bệnh hoảng loạn
sợ tố phản động sợ công an
sợ tiếng chân người sợ chó sủa
sợ làm thơ sợ chữ cáo gian
yêu em chưa kịp tỏ tình
em đã lên kiệu về dinh quan rồi
nhìn em lòng vẫn bồi hồi
không đành bỏ xứ đi thôi em à
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP