thủ đoạn
tại sao nhà nước cấm dân oan
không được phép khiếu kiện tập thể?
có phải để dễ ép cá nhân
làm cho họ nản lòng thối chí?
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
tại sao nhà nước cấm dân oan
không được phép khiếu kiện tập thể?
có phải để dễ ép cá nhân
làm cho họ nản lòng thối chí?
chuyện lạ đằng ấy nghĩ sao
riêng tớ sướng chẳng thể nào sướng hơn
tất cả thành viên 'túi khôn'
bác bỏ cương lĩnh trung ương đảng mình
* sau khi đọc bài 'Túi khôn dân tộc' bác bỏ hoàn toàn Cương lĩnh của Bộ chính trị của Bùi Tín trên VOA Tiếng Việt
ăn cơm ngoài trời cho nó mát
trong nhà tôi nóng lắm chú ơi!
tềnh toàng chứ che mưa che nắng
lúc buồn tôi có chỗ ngủ vùi
(hình: BBC)
họ cho đào cột mốc biên giới
đem về trưng trong viện bảo tàng
để bảo tồn di tích lịch sử
hay phi tang chứng cớ phân gianh?
* sau khi xem trang ảnh Trung Quốc bảo tồn cột mốc biên giới trên BBC Tiếng Việt
anh gắng gượng vẫn không ký nổi
nàng cầm son lấy dấu tay lăn
xong in nhẹ trang đầu cuốn sách
ôm ngực mình kỷ vật nhà văn
* sau khi đọc bài “Hương trầm vẫn còn đây. Cao Xuân Huy” của Trầm Hương trên Da Màu.
nấu nướng trong bếp lăng xăng
lúc nào chị cũng nhe răng ra cười
nhìn chị như đóa lan tươi
anh tạ ơn lấy được người mình yêu
đêm trăng nàng cảm thơ ai
dạo đàn tranh cất u hoài giọng ngâm
con nhạn nghe khúc sầu âm
thấy tim rung động lúc thầm đỡ dây
* sau khi đọc tản mạn níu xuân xanh của Hoàng Nga trên QUYÊNBOOK
Nhạc sĩ Tô Hải
đau xương sống ông nằm giường viết
còn sức còn làm báo công dân
viết cáo trạng chế độ đảng trị
phấn đấu bằng ngòi bút chứng nhân
sau khi anh đọc thơ tình
hỏi ý kiến chị lúc mình đọc thơ
chị ghé tai nói nãy giờ
đọc thơ quên kéo phẹc-mơ-tuya quần
tự treo blog mười lăm ngày
vì đưa tin vội chẳng may tin nhầm
cách anh hành xử thật tâm
phóng viên nhà nước phải thầm phục anh
* sau khi đọc bài treo blog 15 ngày do sai sót đưa tin của Người buôn gió trên blog của anh.
lưỡi bò liếm trọn biển Đông
giặc Hán phương bắc cuồng ngông thế à
quên xác chồng chất Đống Đa
lại ngu mưu chiếm sơn hà nước Nam
xưa
và nay
sau khi đảng hoàn tất trùng tu
thành nhà Mạc biến ra lò gạch
di tích lịch sử là thế ư?
nhìn chỉ muốn chọc mù hai mắt!
(hình: Jean-Louis Klein và Marie-Luce Hubert)
đuôi bám vào một nhánh cây
cho vững thế đứng để mày hái hoa
chuột ơi tao thốt nhận ra
về mặt lãng mạn mày là thầy tao
Aung San Suu Kyi
bẩy năm mới lại bước ra
hít thở không khí trước nhà thảnh thơi
lần này quân phiệt giữ lời
hết án quản thúc thả người anh thư
bước ra giữa tiếng hoan hô
dòng người như nước vỡ bờ hò reo
tại sao dân một nước nghèo
không theo kẻ mạnh mà theo về bà
mang lòng yêu nước thiết tha
đấu tranh dân chủ dù là hiểm nguy
khoan thai trong mỗi bước đi
nhưng lòng cương quyết không gì chuyển lay
phải mỗi tia nắng ban mai
là tia hy vọng cho ngày tự do
ngày dân tộc Miến ước mơ
tái lập dân chủ về cho nước mình
hòn đá tui để mài bào
sao o cứ thích đưa dao mài giùm
tui không lo đá tui mòn
mà lo mắt vợ tui lườm đứt tay
* sau khi đọc truyện Một nơi gọi là xóm của Nguyễn Nam An trên Quyênbook
Nhà văn Cao Xuân Huy (1947-2010)
tháng Ba gẫy súng thoát cửa tử
nhà văn trực ngôn viết trực ngữ
mùa Thu như lá rụng thế thôi
cuối cùng bạn đi vèo theo gió
chân đã mỏi đường rừng thì tối
nhưng vẫn đi vì biết không đi
là không trọn lòng trung với nước
lại theo trăng dò dẫm đêm khuya
tôi yêu những tâm hồn ăn uống
đi chợ mua về cá, thịt, rau...
nấu các món ngon nam trung bắc
nêm ướp bằng gia vị tình yêu
bác khuyên cháu thức thời là tốt
cháu quả tình không muốn trả treo
không tại nghèo mà cháu quyết liệt
quyết liệt cho nên cháu mới nghèo*
* nhặt ý DP
đập là đất chắn khe đồi
lúc cống dưới vỡ bùn trôi ùn ùn
quản lý quặng mỏ đầu bùn
vét bùn chị tức giận run cả người
chị mang bầu mấy tháng nay
xoa bụng nói với bào thai của mình
cha con là lính viễn chinh
con ơi chắc lúc mẹ sinh không về
(hình: Nam Ngưu)
từ dạo bỏ quê đi tị nạn
biền biệt tin tôi kẻ phụ lòng
bạn cũ khi tìm không trách móc
chỉ nhắn gửi về chiếc lá phong
một tập thơ viết tay
mà làm cả chế độ hoảng loạn
chuyện quả thật bi hài!
*Sau khi đọc Vụ án “Về Kinh Bắc”, một sự kiện “Hậu Nhân văn” của Hoàng Hưng trên Bauxite Việt Nam
thép tốt sao lưỡi cuốc vẫn nứt
dù thợ rèn trui tới trui lui
không phải tại lửa hay tại nước
tại thiếu tâm trong nhát búa thôi
* sau khi đọc truyện Nghề rèn của Võ Hoàng trên QuyênBook
nhà chị xác pháo rơi đầy
anh đi phiêu bạt như mây không nhà
mười năm vẫn nhớ thiết tha
thương người áo tím hoa cà năm xưa
xác người treo tạm trên cây
vì nước lũ vẫn dâng đầy khắp nơi
có ai hỏi với ông trời
chừng nào hết lũ cho người được chôn
chín năm mặc mưa sa bão táp
thuyền talawas vẫn ra khơi
sáng nay buồn thấy thuyền nằm bãi
dù biển êm xanh ngát chân trời
(hình: Internet)
chín năm qua vèo như thế đấy
đếm làm sao bài viết, phản hồi
bao nhiêu người thức khuya gõ phím
suy tư về vận nước nổi trôi
khi nàng dứt nghĩa vợ chồng
lòng ta buồn lắm nhưng không trách nàng
ta say ta sống lang thang
càng xa càng nhớ và càng thấy thương
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP