bán gió
nước việt có thư sinh họ nguyễn
đi đâu cũng cầm quạt trong tay
hỏi làm nghề gì nói bán gió
quạt bất công bay khỏi đời này
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
nước việt có thư sinh họ nguyễn
đi đâu cũng cầm quạt trong tay
hỏi làm nghề gì nói bán gió
quạt bất công bay khỏi đời này
ròng rọc dây căng ngang tầm mắt
quần áo em phơi kẹp liền liền
hút thuốc ban-công mơ màng khói
bay vờn xì líp với xu chiêng
mấy năm viết đấu tranh dân chủ
anh viết cần cù viết mê say
cô bạn hỏi có gì thúc đẩy
anh nói lòng tôi ruộng mới cày
buổi tối hai bố con chuyện vãn
bố pha trà đặt ấm nước đun
nhìn tôi bảo vấn đề bauxite
nếu không khơi sẽ hóa ra bùn
chất bùn ấy ngấm vào cơ thể
sẽ làm cho não trạng yếu dần
quên lịch sử đấu tranh dân tộc
quên công ơn dựng nước tiền nhân
bùn đỏ bazan là chất độc
đổ đâu cũng ô nhiễm môi sinh
xâm hại nhất bùn đỏ trí tuệ
gây hoang mang khổ sở dân mình
bố nói xưa dù cùm dù đói
bố vẫn không gục mặt cúi đầu
anh cầm bút phải lên tiếng nói
vì tương lai thế hệ ngày sau
viết bài xong sợ mình gây sốc
tự mình ngồi bóc chữ dần đi
đưa bạn đọc nó bảo hay đấy
mà thực ra ông muốn nói gì
lâu mới gặp nhà thơ xứ nghệ
ngoài năm mươi vẫn đẹp mỹ miều
chồng chết mười năm không tái giá
nàng nói mình nước mắt màu rêu
phố núi có bao giờ đứng gió
gió đêm nay hiu hắt thế thôi
pha cho tôi ly cà phê sữa
chị khoan thai lại cạnh tôi ngồi
đôi dòng tiểu sử bạn hiền* viết
chết đâu lúc nào cũng được thôi
ngòi bút viết hiếm hoi sắc bén
cớ sao than sống oải lắm rồi
* tưởng năng tiến
chồng bị bệnh mất trí
nhà bắt vào nhà thương
chị đầu không tỉnh táo
nhà đuổi ra ngoài đường
người hát trong thành phố
lòng như ở mật khu
bạn nghe xong ca khúc
kêu nhiễm sinh tử phù*
* nguyễn thanh ty viết về trịnh công sơn
bạn tôi kể sau ngày mất nước
đi bán sách hè phố lang thang
có thiếu nữ đeo tang bật khóc
lúc hỏi mua Ca Khúc Da Vàng
mất mùa dân không có gạo ăn
sưu thuế nặng oán than trăm họ
đã không thương nghe tấu nịnh thần
vua sai chém đầu quan ngự sử
bạn say đòi càn khôn rót rượu*
ta yêu em móc ngực cho tim
bằng hữu mười mấy năm không gặp
em thương ta lấy phải hũ chìm
*phạm nhuận
năm mươi vẫn đẹp trang đài
khanh thoa chút phấn tiếc ngày xuân xanh
tóc râu ta bạc đã đành
sợi dưới cũng bạc sợ khanh chê già
mợ ơi đừng đuổi con tội nghiệp
con chạy ngay lúc mợ rung chuông
con còn học từ mợ một thói
đi đái hay quên đóng cửa buồng
vợ sinh đứng nghẹn ngào ngưỡng cửa
con khóc khan ngủ lả tay bồng
vú em teo con mình khát sữa
anh vắt thơ ra sữa được không
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP