huyễn mộng
cầm bút đuổi em chạy vùn vụt
suốt một bán cầu hai chục năm
cuối cùng vấp câu thơ ngã sấp
đè lên em dưới ánh trăng rằm
em chống tay ngồi bới lại tóc
ba ngấn cổ cao gáy trắng ngần
ngón thon bấm lại từng cúc áo
con mắt nhìn em nổi tà tâm
trên ngực lúc nào em dẫm chân
hỏi thơ sao có nhiều uẩn khúc
đáp từ độ sáo đàn tang tịch
nghe ai ngồi hát khúc chầu văn
mộng nhớ dòng sông êm đềm chảy
nhớ áo dài em màu cốm xanh
em đi tịch mịch nằm trên cỏ
nghe trong thơ tung tán điệu vần