chuyện trò vụ mạo danh
anh tôi bảo nước nghèo đến nỗi
có những kẻ không nhà
không có cả cái tên
chị tôi nhíu mày hỏi bằng mắt
anh cười
thì đấy bọn tin tặc
chúng nó không biết cư ngụ ở đâu
phải ăn cắp tên người khác
giọng anh tôi trở nên gay gắt
thực ra chúng nó giầu tưởng tượng
giầu thủ đoạn bất lương
anh bảo bọn chúng đang cuống
chị tôi hỏi tại sao
thì cứ xem mạng bauxite Việt Nam
càng ngày càng nổi tiếng
mười mấy triệu người truy cập
có mạng nhà nước nào phổ biến thế không
uy tín của trí thức khởi xướng càng tăng
lãnh đạo Đảng càng ngày càng xuống
Đảng bị mất lòng dân
cổ nhân đã từng nói nâng thuyền là dân
mà lật thuyền cũng cũng là dân
vì thế nên chúng cuống
chơi trò tin tặc khủng bố chưa đủ
vì diễn đàn sẽ khôi phục lại thôi
chúng phải chơi trò ly gián
mạo danh điện thư
với ác ý
chia rẽ nội bộ trí thức đấu tranh
nhưng mà chúng nó lầm
họ biết nhau cả mấy chục năm
tương kính tư cách tài năng
làm gì không thấy âm mưu chúng nó
chỉ tiếc là họ phải mất thời giờ thông báo
cải chính thanh minh
nhưng còn phản ứng người dân?
anh nói tất nhiên là hoang mang
nhưng chỉ là ngắn hạn
rồi thì ai cũng biết kẻ nào dối trá
kẻ nào dở trò ma
trò ma giáo nhiều khi lại phản tác dụng
dân có thể sợ bạo chúa
nhưng không ai sợ kẻ lưu manh
mà họ lại còn khinh
anh nói giận bọn tin tặc đã đành
còn tức lũ bên lề vô tích sự
thọc gậy bánh xe
chúng bàn luận đặt giả thuyết phê bình
sự minh bạch của các nhà trí thức
gieo thêm ngờ vực
cho những người nhẹ dạ dễ tin
đúng là phường giá áo túi cơm
thật không khá cho đất nước
vì bọn tiểu nhân này
bọn chúng đang thực sự tiếp tay
cho bạo quyển chuyên chính
chị tôi nói toàn một bọn vô đạo đức
anh tôi gật đầu
vô đạo đức đi đôi với bạo lực
gieo họa cho dân
mắt anh tóe lên
những tia nhìn như lửa
chị tôi mắng đúng là đồ chó
anh tôi bật cười
vỗ vai bảo đừng mắng thế
kẻo con Tô, chó của anh buồn