hỏi anh
mặt em rã rượi phấn son
sao anh lại nghĩ em còn thanh tân
không tránh xa gái bán thân
mà còn ưu ái ân cần tặng thơ?
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
mặt em rã rượi phấn son
sao anh lại nghĩ em còn thanh tân
không tránh xa gái bán thân
mà còn ưu ái ân cần tặng thơ?
em yêu em có nhớ anh không
dù em đang hạnh phúc bên chồng
nghe em hát nghẹn ngào anh ngỡ
trái tim em dằn vặt cô đơn
anh biết không em vừa có bụng
mụ đã lân la gạ gẫm rồi
nói sẽ mua ngay con mới đẻ
em chửi ầm mụ ấy mới thôi
Nude, 1936 by Edward Weston
nhờ con chữ cởi áo quần
trong thơ nương tử khỏa thân lặng ngồi
nàng bảo trí tưởng tượng tôi
đôi khi thú vị cũng đôi khi phiền
hắn đánh em tàn nhẫn em đau
nhức toàn thân sao em không khóc
hắn càng tức càng thô bạo thêm
đến cùng phẫn em cười em hát
ra khỏi ngõ đường xe đông nghẹt
vẫn chui vào chịu kẹt xe thôi
bất giác nghĩ óc không thông thoáng
vì nghẹt bao thành kiến lâu đời
Chúa ơi con biết xin gì
trong đêm Chúa giáng sinh vì thế nhân
thôi thì xin Chúa ban ơn
cho ai bỏ Đảng về chân Chúa ngồi
ai ôn hòa hơn Lưu Hiểu Ba
cộng sản vẫn đem ông bỏ ngục
nhưng đấu tranh dân chủ tốt nhất
vẫn là trong phương thức ôn hòa
cứ mỗi lần nghĩ đến Việt Nam
bác bị váng đầu thèm uống rượu
nếu nhậu cùng em rót rượu dâng
say múa bút văn trường xông trận
Bùi Giáng (1926-1998)
mặc quần áo lính cộng hòa
giữa đường chỉ lối xe qua thổi còi
nợ văn chương chẳng ai đòi
thi ca vẫn trả móc moi tim mình
chắp tay chân bắt chéo chân
miệng như sen nở miệng nhân từ cười
nương tử ngồi như phật ngồi
đánh chuông thị giả bồi hồi tiếng chuông
kêu lợi ích cốt lõi nước tao
nó lè lưỡi bò ra liếm đảo
bà chị trong bếp lăm le dao
nói sẽ cắt lưỡi bò hung bạo
(hình: Internet)
này các đồng chí cán bộ đảng viên
trong những năm xâm chiếm miền Nam
những lúc vượt rừng núi Trường Sơn
dù gian khổ thế mấy các đồng chí cũng hy sinh
chia nhau từng nắm cơm hớp nước
nhường chỗ khô ráo cho nhau nằm
bắn che cho nhau lúc đối diện quân thù
thề không bỏ đồng đội bị thương
không có gì cao cả hơn tình đồng chí
không có gì ruột thịt hơn tình đồng chí
không có gì thiêng liêng hơn tình đồng chí
tại sao bây giờ các đồng chí sợ nhau?
Nhà văn Nguyễn Quang Lập
bị tại nạn sọ chấn thương
bọ nằm trong bốn bức tường buồn tênh
mới làm một blog cá nhân
để thù tiếp bạn của mình phương xa
theo bạn đạp xe trong trí tưởng
phố Huế tôi qua những ngả đường
ăn các món đặc thù của Huế
no bụng rồi lại sống tha hương
Chủ tịch Ủy ban Nobel Na Uy Thorbjorn Jagland đặt văn bằng và huy chương Nobel vào chiếc ghế trống (Hình AP /John McConnico)
ngày 10 tháng 12 năm 2010
trong buổi lễ trao giải Nobel Hòa bình
tại đại sảnh tòa thị chính Oslo
có một chiếc ghế trống
chiếc ghế ấy dành cho ông Lưu Hiểu Ba
nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc
người tù lương tâm và khôi nguyên của giải thưởng
(1907-1930)
này thực dân Phú-lang-sa
ân huệ lần cuối cho ta yêu cầu
nằm ngửa để xem lưỡi dao
máy chém rớt xuống thế nào được không?
lũ lượt nghìn người mang biểu ngữ
từ khắp các giáo xứ Thái Nguyên
đến trước nhà Tiếp dân của tỉnh
trong tinh thần công giáo hiệp thông
thử văn nhân (lo lắng nói với bạn):
ê mi ráng nắm chân tao
đừng buông tao té lộn nhào nghe mi
(thiết tha nói với thử mỵ nương):
o ơi, mấy độ xuân thì
hoa o không nhận tui về không vui
thử mỵ nương (nhu mì nói với hai chàng):
cảm ơn mấy cái ông nì
can chi liều lĩnh chỉ vì mến tui
cho tui tỏ thật đôi lời
tui đã có sáu con rồi biết không?
quán đâu chỉ bán café
còn khơi sắc dục để mê hoặc người
xấp xỉ trên dưới đôi mươi
các cô trong héo ngoài tươi cô nào
chef cook trong nhà cần phụ bếp
phải hội đủ những điều kiện sau:
không được hỏi - phải biết ý chef
lúc nào phụ bóc tỏi, vặt rau
cắt hành...không bày biện, xả rác
luôn dọn bếp sạch sẽ, chùi, lau...
nếm món ăn như người sành điệu
phê bình, nịnh chef cũng không sao
lắng nghe chuyện vui buồn chef kể
cảm nhận như tri kỷ với nhau
biết phụ họa những bài chef hát
biết vỗ về lúc chef ốm đau
biết làm thơ cho chef càng tốt
không cần hay mỗi chữ mỗi câu
chỉ được cảm ơn không lương tháng
ai thích thì xin nộp đơn mau!
* nhặt ý KC
anh đem con cá mới câu
móc ruột đánh vẩy làm đầu làm đuôi
kho tiêu với ớt trong nồi
xong phone mời chị sang ngồi cùng ăn
thật sự họ vẫn phone hoài đấy
rủ đi chơi nhưng chị chẳng thèm
đi làm về nhiều khi chỉ thích
nằm trong bồn nhấm nháp cà-rem
cảm ơn anh đút cơm ăn
từng muỗng tôi nuốt tôi dằn lệ rơi
muốn nói không nói nên lời
nói làm sao nỗi khổ đời phế binh
buổi sáng ra vườn sau
lá vàng rơi thật đẹp
chút tình xưa len vào
trong trái tim chưa khép
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP