sangha friend
like a white lotus
she sits with her eyes half closed
I bow toward her
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
em tiếp viên nhan sắc điệu đàng
nhăn mặt bị bấu mông quán nhậu
chàng nhớ xưa nàng cắn bả vai
hai ba bữa vẩn còn để dấu
nghìn năm bất giác
thu phong
cấu từ hán việt
ngắt dòng
lửng lơ
hoàng hôn buông
thảng thốt thơ
trào dâng
sầu ý
vỗ bờ tịch liêu
* bạt thơ hoàng xuân sơn
tay thị còn cầm chai thuốc rỗng
nằm vật người bất động im hơi
sinh hoảng hốt ôm vai lay khóc
xác thốt nhiên mở mắt bật cười
giật mình nghe tiếng sen trong gió
lúc bước xuống đầm tay hái sen
sen bảo chúng em không quần áo
sao chị không cùng giống chúng em
em đi vào lúc tinh sương
ta nằm còn ngỡ đêm dường chưa qua
lá non đẫm giọt mù sa
con trăng vướng lại trên tà áo mây
ôi khăn thêu hạc còn đây
nhưng đâu em dáng mai gầy chiêm bao
tình thôi giữ lại âm hao
thoáng môi em đọng câu chào vĩnh ly
nhớ hà nội gió heo may
cô buồn để nhạc mấy bài chầu văn
xuân hinh hát chó sủa oang
chủ thì nhắm mắt mơ màng lắng nghe
lấy cuốn sách của nàng cho mượn
sinh đắp chăn nằm đọc trên giường
nửa đêm mơ màng sinh ngửi thấy
cuốn sách nàng như thoảng quỳnh hương
gió thổi mát bất cứ ai
nhà mày đóng cửa cả ngày quẩn quanh
nắng sưởi ấm bất cứ ai
mày cô đơn uống rượu say li bì
hoa cho hương bất cứ ai
tại mày bận trí không hay biết mùi
trăng sáng đêm bất cứ ai
mày buồn chỉ thấy đêm dài âm u
pháp an ủi bất cứ ai
khổ sao cứ chịu riêng mày khổ thôi
trong như giọt nước mắt
mềm như bờ môi thơm
em ngoan như sợi tóc
em gầy như quê hương
tươi như đóa vô ưu
lặng lẽ như buổi chiều
em gần như kỷ niệm
em hiền như khăn thêu
nhẹ như một tiếng hát
thầm như hạt mưa đêm
em thân như xương thịt
em cần như trái tim
quen như những bước chân
riêng như một lần thăm
mong manh như hơi thở
em buồn như Việt Nam
xác chim nằm chết rũ bên đường
chút tinh huyết đọng thẫm tà dương
bâng khuâng lữ khách buồn viễn xứ
vì nghĩ mình sẽ chết tha hương
không gian
khăn vấn áo dài xanh màu cốm
má phấn môi son đẹp lạ thường
nhịp nhàng điệu múa tay xòe quạt
em quạt hồn anh dạt cố hương
nửa khuya ôm chiếc guitar
như ôm thân thể đàn bà vuốt ve
vuốt ra giòng nhạc suối khe
tuôn trong động mạch nàng nghe thở dồn
đàn say lảo đảo càn khôn
cầm ly rượu chát tuyên ngôn với nàng
khúc tình là khúc dở dang
cửa tim mở đó cứ mang guốc vào
sinh thích đọc sách ngoài hiên
xem phim, đi bộ, ngồi thiền, làm thơ
vẽ tranh, nghe nhạc, đánh cờ
sushi, uống rượu, và sờ nhũ hoa
mũi tên cắm trật hồng tâm
xạ thủ đổi thế tay cầm giương cung
người dân tây tạng hãi hùng
bao năm bia bắn cho trung quốc rồi
thi sĩ có một phép màu
phép bị người đánh không đau gì mình
dị nhân dị tướng dị hình
ước mai chết được minh tinh tiểu mồ
cầm bút đuổi em chạy vùn vụt
suốt một bán cầu hai chục năm
cuối cùng vấp câu thơ ngã sấp
đè lên em dưới ánh trăng rằm
em chống tay ngồi bới lại tóc
ba ngấn cổ cao gáy trắng ngần
ngón thon bấm lại từng cúc áo
con mắt nhìn em nổi tà tâm
trên ngực lúc nào em dẫm chân
hỏi thơ sao có nhiều uẩn khúc
đáp từ độ sáo đàn tang tịch
nghe ai ngồi hát khúc chầu văn
mộng nhớ dòng sông êm đềm chảy
nhớ áo dài em màu cốm xanh
em đi tịch mịch nằm trên cỏ
nghe trong thơ tung tán điệu vần
nhà văn* ngủ ghế sân đền
thức thấy hoa sứ rụng trên thân người
nhặt lên hoa trắng thơm tươi
nghĩ sao thơ mộng mỉm cười với hoa
*nguyễn ngọc tư
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP