thư của chị
sáng anh mất chị bưng mặt khóc
cả tiếng sau chị gắng gượng cười
anh hay nói tính chị yếu đuối
nhưng làm sao giấu được em ơi
làm sao giấu được giọt lệ rơi
thương tiếc cho người chồng yêu quí
chị thấy an ủi lúc anh đi
anh tìm nắm bàn tay của chị
cải tạo mười năm sĩ quan ngụy
anh giữ mình nguyên vẹn thanh danh
sống chết chẳng có gì u uất
như lá thu biết sẽ lìa cành
anh vẫn yêu thương đất nước mình
trong nghịch cảnh vẫn cười linh hoạt
chị nguyện thầm hết nghiệp thế thôi
mong anh sẽ bình yên cõi khác