lòng vợ thương chồng
ngày phụ nữ tháng ba
trâu già lăn ra chết
hợp tác xã chia phần
mỗi người nửa ký thịt
dù thịt trâu giai nhách
nhưng bồi dưỡng vẫn hơn
chị xào với lá lốt
nấu hai lon gạo cơm
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
ngày phụ nữ tháng ba
trâu già lăn ra chết
hợp tác xã chia phần
mỗi người nửa ký thịt
dù thịt trâu giai nhách
nhưng bồi dưỡng vẫn hơn
chị xào với lá lốt
nấu hai lon gạo cơm
vào làng đói dân tình lạnh nhạt
sư đổ nước bỏ đá vào nồi
nhúm lửa nói mời món canh đá
hít hà khen lúc nước đang sôi
nói ngon nữa nếu bỏ bắp cải
hành, cà rốt, khoai, muối thêm vào
dân làng nghe đem cho sư nấu
lúc ăn khen canh ngọt làm sao
miền Trung, chị nói không hiểu nổi
nhà nước để xảy ra nạn đói
trong khi đó thống kê Việt Nam
xuất cảng gạo nhất nhì thế giới
thầy bảo dù trái tim phẫn nộ
trước hành động kẻ ác vô bờ
trong lúc anh tìm chữ và ý
đừng quên thơ cần bản sắc thơ
chị ngân cao bài thuyền viễn xứ
khán giả ngồi xúc động lặng im
biên giới giữa người nghe người hát
như không còn trong những trái tim
Đảng đã chọn sẵn cả rồi
ai làm đại biểu ghế ngồi ở đâu
sau đó thi nhau làm giầu
bắt nhân dân phải đi bầu làm chi?
dù có gửi trăm nghìn chữ ký
của dân trình nguyện vọng tâm tư
với một Đảng độc tài chuyên chế
có nghĩa gì mấy thỉnh nguyện thư
Woman with a hat - Tranh Picasso
chị nghĩ mình đẹp kiêu sa
anh nên hãnh diện chị là vợ anh
anh nghĩ chị đẹp đã đành
nhưng son phấn quá thì thành hóa trang
điều kiện muốn vào ngành công an
phải học khá phải tốt nhân thân
chẳng lẽ công an làm hư hỏng
thành côn đồ cậy thế hiếp dân
Trung Quốc ra lệnh đơn phương
cấm ta đánh cá ngư trường biển Đông
bất chấp lệnh cấm ngư dân
vẫn ra khơi đánh cá vùng biển ta
bao gồm Trường Sa Hoàng Sa
đem khí phách ấy để mà làm gương
cho cánh công an biên phòng
đi tầu tuần tiểu loanh quanh gần bờ
* sau khi đọc bài Ngư dân bất chấp Trung Quốc cấm biển của Nam Nguyên trên RFA
gặp đâu hắn cũng hỏi han
dù tình quen biết chỉ nhàn nhạt thôi
em tôi đã lấy chồng rồi
bữa kia tôi thấy hắn ngồi ăn chung
nhà nghèo đành phải bỏ quê
chị sang đất Thái đẻ thuê cho người
mang bầu sắp đẻ đến nơi
vẫn bất hợp pháp phải hồi cố hương
lấy chồng nhằm một blogger
đã hai giờ sáng giường chưa thấy vào
ra thăm chị hỏi ngọt ngào
hai tay gõ phím tay nào ôm em
chị nấu được một rổ khoai
mang ra ngồi bán ở ngoài hàng hiên
cả ngày chẳng kiếm được tiền
khoai trong rổ vẫn còn nguyên mang vào
vì như trong xóm nhà nào
cũng nấu khoai bán chạy đầu chạy đuôi*
đói cơm con khóc lả người
chị bóc khoai đút lệ rơi đầm đìa
* Nhặt ý sau khi đọc bài Khánh Ly & Lệ Thu và đêm nhạc thính phòng tưởng niệm “30-4” của Nguyễn Tường Tâm trên Đàn Chim Việt
GS Ngô Bảo Châu
ngộ nhận chuyện Cù Huy Hà Vũ
ngộ nhận lòng thành thật Đảng ta
chuyện được nhà nước cấp nhà
có đâu thuần túy chỉ là vinh danh
* Sau khi đọc bài Về sự ngộ nhận của giáo sư Ngô Bảo Châu của Quý Thanh trên CAND
hình: Don McCullin
đạn bóc thịt người bóc thịt đất
xác địch ngổn ngang khắp mặt đồi
trong bộ tham mưu phương Bắc ấy
có kẻ nào xót máu xương phơi
chàng lâu lâu bỏ rừng xuống phố
mang theo mình cuộc sống hoang sơ
lòng chân chất người không che đậy
chẳng sợ gì chỉ sợ thần mưa
ném bom giết giáo sư đại học
là thành tích cách mạng anh hùng
thật trâng tráo hành động khủng bố
được những người cộng sản tuyên dương
* sau khi đọc bài Tôi ám sát người sắp làm thủ tướng Sài Gòn của Vũ Quang Hùng trên Dân Việt.
Thi sĩ Bùi Chát
không những các công dân Bùi Chát và Lý Đợi và bạn hữu
đã dám mở miệng mà còn in sách trên giấy vụn
cho các văn thi sĩ lề đường
thách thức nhà nước và các cơ sở quốc doanh in sách độc quyền
cuối tháng Tư ông Bùi Chát lại hiên ngang
đi Buenos Aires, Argentine
để lãnh giải thưởng Tự Do Xuất Bản IPA năm 2011
mọi chuyện đều thấy bình thường
sau khi đi hết đoạn đường công danh
thuyền em chèo lái chòng chành
té sông chết đuối thì đành biết sao
tôi nghiệp anh ấy mắc bệnh quên
quên nhân dân ta đã đẩy lui bao cuộc xâm lăng
thoát ách đô hộ của lũ con trời Trung Quốc
đã từng đánh thắng thực dân Pháp
đã từng đánh thắng đế quốc Mỹ xâm lược
nên anh ta chẳng thể bấu víu
vào quá khứ của một dân tộc anh hùng
để tự hào gì ráo
anh ta quên luôn tất cả những gì ông Hồ dạy dỗ
mà chỉ nhớ nhặt cái gì ăn khi đói
đi đâu cũng tươm tất áo quần
và đội mũ bảo hiểm kẻo nhỡ công an
...
chuyện gì cũng cười hề hề
nói đã hết bệnh khen chê lâu rồi
tôi bảo cứ như phật cười
sư bật đứng dậy khum người cảm ơn
đạn réo trên bãi chiến trường
sống về đến trạm cứu thương thì mừng
mày ráng ngồi yên trên lưng
đừng cử động mạnh coi chừng máu ra
tôi còn nhớ rõ như in
chị ấy quay mặt chỉ nhìn thấy lưng
con bé nước mắt rưng rưng
níu chân van lạy mẹ đừng bán con
đang ngồi góc quán lặng yên
em teen tóc đỏ đến bên ngồi kề
xin chàng uống ké cà phê
buổi chiều có thế mà về bâng khuâng
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP