Cuộc chiến Việt Nam: vài cảm nhận cá nhân
(ảnh: Philip Jones Griffiths)
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi dở mấy cuốn hồi ký chiến tranh
Dấu binh lửa, Dọc đường số một
Tù nhân và hòa bình...
đọc những ghi nhận trung thực viết trong khói lửa
của nhà văn Phan Nhật Nam
lòng cảm kích tinh thần chiến đấu anh dũng
của quân đội Việt Nam Cộng Hòa
tôi thấy những con chữ nhìn mình
vừa hiên ngang vừa buồn bã như muốn nói
bọn tôi đã mang đầy chứng tích
về sự hy sinh của các tướng lãnh
chiến binh và thường dân
có đủ nói lên sự thật chiến tranh?
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi nhớ đọc trên mấy nhật báo Sàigòn
hay xem trên màn ảnh vô tuyến truyền hình
những tin tức chiến sự
tường thuật các trận đánh lớn
ở Hạ Lào, Khe Sanh, Bình Long...
với mức tổn thất nhân mạng kinh hoàng
nhìn hình xác chết bộ đội
nằm la liệt cạnh nhau
những khuôn mặt trẻ măng
lòng tôi bất nhẫn
nghĩ họ đã chết oan uổng
cho âm mưu cộng sản quốc tế
toan tính nhuộm đỏ quê hương
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi nghe nhạc Trần Thiện Thanh
những ca khúc viết cho đời lính
mang giai điệu thê lương
nhất là bài "Anh không chết đâu anh"
do ca sĩ Thanh Lan hát nức nở
tôi hình dung những góa phụ trẻ
buồn thảm trong tấm áo dài đen
đầu chít khăn tang
ôm quan tài phủ lá cờ vàng
khóc than vật vã
người lính chết ở tuổi thanh xuân đã đành
còn người góa phụ sống bơ vơ
với các con thơ dại
làm sao làm lại cuộc đời?
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi nhớ lần đi thăm tổng y viện Cộng Hòa
ủy lạo cây mùa xuân chiến sĩ
nhìn những thương phế binh
nằm trên giường bệnh hay ngồi trên xe lăn
đang trong thời gian hồi dưỡng
sau khi đã hy sinh một phần thân thể
cho đất nước quê hương
lòng tôi bùi ngùi xót xa
cho những người lính kém may mắn
phải sống suốt đời với sự tàn phế
có ai trong giấc mơ nhầu nát đời mình
thấy mọc lại tay chân?
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi nhớ khúc phim vô tuyền truyền hình
về Tết Mậu Thân ở Huế
tôi thấy những sọ người
với những hố mắt nhìn trừng
như tố cáo tội ác dã man
của những người cộng sản
bất giác nghĩ nếu mình có thân nhân vô tội
bị cộng sản giết và ném xác vào hố chôn tập thể
thì mình sẽ nghĩ sao
sẽ đau đớn thế nào
và sau mấy chục năm cúng giỗ
có quên được hận thù
mà tha thứ cho những tên đao phủ
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi nhớ lần đi Washington D.C.
đến thăm đài tưởng niệm cựu chiến binh Mỹ
đã tham chiến và chết ở Việt Nam
khi đọc và sờ lên tên họ khắc trên đá
lòng vừa cảm kích vừa ngậm ngùi
cho số phận những người lính đồng minh
chiến đấu vì lý tưởng tự do
đã hy sinh trên một đất nước xa lạ
trong khi phong trào phản chiến nổi lên rầm rộ
làm suy yếu tinh thần chống cộng
và đưa chính phủ họ đến quyết định rút quân
bỏ rơi miền Nam cho cộng sản
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi hồi tưởng lại năm một chín sáu chín
ngồi yên sau xe gắn máy ông bác lái
chở đi nhận xác anh mình
ở nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa
lúc mở tủ lạnh thấy trên băng ca
anh mình mặc độc chiếc quần đùi
nằm xuôi tay lanh ngắt
vỏn vẹn một lỗ đạn trên ngực
toác miệng như muốn nói với tôi
nhanh quá, có cảm giác gì đâu
chết dễ thật!
nhìn lại cuộc chiến Việt Nam
tôi gọi điện thoại cho một người bạn
ngày xưa tử thủ An Lộc
với tướng Lê Văn Hưng
hỏi về kinh nghiệm chiến trường
và tinh thần chiến đấu anh dũng
của những người lính VNCH
chủ yếu là sư đoàn 5 bộ binh
trong hơn hai tháng bị phong tỏa dưới mưa pháo
vẫn can trường chống cự
đánh đẩy lui mấy sư đoàn quân chính qui Bắc Việt
anh im lặng một lúc rồi bảo
chiến tranh Việt Nam là cơn ác mộng
gây ra bởi tham vọng và sự cuồng điên
của lãnh đạo cộng sản miền Bắc
nhắc lại chỉ thêm buồn!