cô đơn
phố cũ bước tôi đi
đường quanh co ngõ hẹp
những số nhà thân quen
những mặt người mỏi mệt
đế mòn giầy lệt quệt
kéo buồn tôi lang thang
đường nối nhau không hết
tình theo nhau lỡ làng
ngồi bệt xuống hè vắng
nhớ khuôn mặt người thầy
tóc lòa xòa vầng trán
hồn lãng đãng như mây
bây giờ tôi tiêu sơ
sống cùng văn minh trắng
với chữ nghĩa bơ phờ
quê hương tình nghĩa nặng
chạnh thèm ngày gác cũ
tay sờ sườn ngực em
cụm hoa vàng khúc khích
những tiếng cười hồn nhiên