biết nghĩa*
tiết thu thầy ngã bệnh từ trần
cây cối đeo tang trắng rũ sân
động quan gia súc kêu thảm thiết
thương tiếc như người khóc chủ nhân
* phỏng ý văn Hồ Đình Nghiêm
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
tiết thu thầy ngã bệnh từ trần
cây cối đeo tang trắng rũ sân
động quan gia súc kêu thảm thiết
thương tiếc như người khóc chủ nhân
* phỏng ý văn Hồ Đình Nghiêm
nàng thả hồn đi rong vào nhạc
những xa xăm kỷ niệm tìm về
chàng vẽ hai người trong trí tưởng
quán nhạc đêm ngồi uống cà phê
nhà anh phòng khách kê hai tủ
tủ đựng rượu tủ đựng nước hoa
bạn cười nói vợ chồng hạnh phúc
vì anh trong uống chị ngoài xoa
xem tranh thiếu nữ và hoa
bỗng chị gục mặt khóc òa vai anh
anh vuốt tóc chị dỗ dành
chị nói thiếu nữ trong tranh là mình
chị là người mẫu nữ sinh
còn người họa sĩ là tình nhân xưa
mậu thân khói lửa giao thừa
người ấy tử trận lúc vừa mới yêu
cà phê anh gọi hai ly
ly này anh uống ly kia để dành
cho người mắt đẹp long lanh
không cùng anh uống nơi thành phố xa
ly cà phê sữa đậm đà
uống trong tĩnh lặng chiều qua bình thường
bước về phố tuyết ngập đường
gặp cô gái nghĩ đồng hương cười chào
buồn mình viễn xứ lao đao
mùa đông gió lạnh thấm vào trái tim
kéo cao cổ áo cười riêng
làm sao mua cái ngẫu nhiên gặp người
người không gặp được đành thôi
không gian lãng đãng mây trôi lững lờ
để cho mây dạt vào thơ
mấy trăm con chữ bơ phờ kéo mây
em từ lục bát bước ra*
áo dài lụa bạch đôi tà gió lay
dáng người mình hạc xương mai
thơ anh viết thảo mấy bài lót chân
vào chùa hoa sứ trắng sân
nhặt lên một đóa ân cần gửi trao
môi em thắm nụ hồng đào
hồn anh trong giấc chiêm bao la đà
em từ lục bát bước ra
làm ngây ngất cõi thi ca lạ kỳ
vì em con gái nhu mì
anh yêu tha thiết từ khi tỏ tình
yêu em nhan sắc tôn vinh
câu thơ làm kiệu cung nghinh em ngồi
đời như gió thoảng mây trôi
tình sau ảo mộng vẫn bồi hồi tim
*câu thơ luân hoán
hắn yêu lúc như trâu hùng hục
lúc nhẹ nhàng như bướm vờn bay
nàng vẫn tin dù hắn nói dối
thề chỉ yêu nàng chẳng yêu ai
hắn kể hắn đang học đệ tứ
cô giáo duyên năm đó mang bầu
cô thôi dậy hắn cũng bỏ học
bắt đầu làm thơ luyến ái câu
dẫn vào tim mấy con đường tuyết
hồn lạnh đìu hiu giữa đêm đông
lật dở album hình ảnh cũ
thấy mắt em nhuốm ánh lửa hồng
tuổi thanh xuân yêu mà không ngỏ
khi nói yêu em đã lấy chồng
giờ năm tháng muối tiêu mái tóc
vầng trán khô nứt nẻ nhánh sông
bao năm tình như tro tàn nguội
chợt như khơi kỷ niệm ấm nồng
se sắt nhớ em buồn tự hỏi
em với chồng có hạnh phúc không
thấp thoáng hiện trong ly rượu chát
nét mặt em khả ái bềnh bồng
rượu uống phôi pha đêm quạnh vắng
còn nỗi buồn sao cứ mênh mông
đêm trăng lạnh làm thơ đề bạt
nhan sắc em lan trắng ưu phiền
có bữa mơ cửa tùng say khướt
thơ đọc như là gã sãi điên
bông tuyết phủ đầy lên nỗi nhớ
khoác áo manteau lội bão thăm
mượn em khăn tắm lau khô mặt
xong đến giường em gối ngực nằm
nhớ một ngày đông đi trượt tuyết
dốc xuống ngọn đồi bước trượt chân
em ngã kéo theo tôi ngã chúi
ôm nhau lăn như trẻ con lăn
mân mê cúc bấm tay anh
đẩy ra mắng nhẹ em khanh khách cười
đút em một múi cam tươi
xong ngồi chăm chút sơn mười ngón tay
mây trôi đâu vẩn vơ ở đó
nên người ta mắc chứng mộng mơ
mây trôi đi chẳng cần ai nhớ
nên người ta mắc bệnh mong chờ
mắm gừng, vịt luộc, tiết canh
phủi ruồi vợ lấy lồng bàn đậy che
ruồi bay lảo rảo vo ve
chồng ngồi hút thuốc lè phè đợi cơm
nằm bên em suốt buổi trưa
đưa tay sờ chỗ không mưa ướt nhèm
đẹp hồng như một đóa sen
khép chân em kẹp lời khen tôi vào
tuyết ơi rơi đi cho trắng phố
cho hoa nước bay lóa xóa đường
cho thiếu nữ quấn khăn quàng cổ
cho lạnh má hồng mắt ướt sương
tuyết ơi rơi đi phủ mặt đất
in những dấu giầy bước lang thang
làm cho quán vắng thêm thân mật
khách uống chỉ còn những tình nhân
tuyết ơi rơi đi cho ướt tóc
bước sát thêm líu ríu đường trơn
đêm lạnh cho tay vào trong ngực
ôm chặt người nhau uống môi hôn
tuyết ơi rơi đi đọng cửa sổ
nhà ai hắt ra bóng đứng buồn
tủ áo quần em còn chỗ trống
xin nhét giùm tôi nỗi cô đơn
có người ngồi bán cá ươn
nhà thơ hỏi giá mua luôn rổ về
hỏi sao than giọng não nề
làm thơ cách mạng dân chê không thèm
thơ có chữ, âm vận, cấu tứ
cách tân hay cổ điển tùy nghi
thơ có hồn thơ khác thơ ghép
nói xong sư xỏ dép phóng đi
chiều xưa em ngồi hát
lòng như đời thênh thang
tay thong thả bới tóc
gáy cổ cao trắng ngần
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP