nhớ quê*
ở thành mà chỉ nhớ quê
nhớ ao nhớ rẫy ngày về ngóng trông
giữ người mộc mạc chẳng xong
nhưng anh không trách phụ lòng mình đâu
* ý Nguyễn Ngọc Tư
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
ở thành mà chỉ nhớ quê
nhớ ao nhớ rẫy ngày về ngóng trông
giữ người mộc mạc chẳng xong
nhưng anh không trách phụ lòng mình đâu
* ý Nguyễn Ngọc Tư
em ốm cảm nặng anh lo
anh rát ngực lúc em ho rũ người
xin thăm em nói đùa thôi
cháo gà phải nấu một nồi đem sang
hăm he cán bộ hậu cần
tù ăn tết vẫn mang thân tù đày
thịt to bằng đốt ngón tay
ăn xong bồi dưỡng tù cày thay trâu
đêm khuya giấy bút ngồi trầm mặc
uống nước trà sen nhai kẹo vừng
ngẫu hứng mấy dòng thơ xuân cảm
mở lòng mình như bóc bánh chưng
bằng hữu ai quên và ai nhớ
nhân ảnh phôi pha cuộc vô thường
cố quận mịt mù xa cố quận
tha hương buồn sự vụ tha hương
bất giác nhớ người đêm trừ tịch
áo tím gia long đẹp lạ lùng
chúc em xuân sắc càng xuân sắc
thư dung càng yểu điệu thư dung
mười năm chưa giải xong công án
không đánh sao vang chuông đại hồng
thôi cứ chúc mình tâm an lạc
duyên cớ gì nghĩ chuyện sắc không
chuyện gì làm hỏa khí bừng bừng
đại hiệp buông đao đứng dựa cột
vuốt giận cô nương xoa nhẹ lưng
xong mắng nhỏ mặt như ong đốt
chúc tình càng nặng nghĩa càng sâu
hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu
chị nhìn anh bất giác đỏ mặt
em chúc anh yêu khỏe như trâu
lúc đứng sau lưng cài cúc hộ
thấy lưng nàng óng mịn lông măng
ghé môi trên gáy nàng hôn nhẹ
chàng bỗng nghe đời mất thăng bằng
hai người ngồi chụm đầu góc quán
anh cầm tay xiết nhẹ nói yêu
chị bảo đàn ông yêu dễ thật
về thôi anh nắng đã tắt chiều
phóng sự dân nghèo không nhà cửa
bị công an tra vấn tơi bời
hôm sau nhà báo xin nghỉ việc
nói mẹ già cần có người nuôi
em ơi ở trong mỗi bông tuyết
anh thấy từng tinh thể cô đơn
lạnh quá đêm anh đi trong bão
nghe cả mùa đông đẫm ướt hồn
cô nương uống cà phê Van Houtte
dáng liễu mềm mặt lạnh như băng
đoạt hồn mỗ bằng phi đao mắt
tương tư về mỗ ngỏ cùng trăng
dựng anh hùng trong thơ hào khí
cái chết coi nhẹ tựa lông hồng
sư đọc bảo đi cầu hết giấy
xé thơ anh chùi đít được không
nàng bảo khi yêu đâu cần nói
vì con mắt đã nói thay lòng
chưa chia tay đã thương đã nhớ
đã thấy mình con mắt thầm mong
người còn đó hay đi đâu mất
tập làm gì nhau thói vấn an
sáng thức giấc biết mình vẫn sống
sẽ vẫn cười vui vẫn lệ tràn
sinh dọn cho mình bữa cơm tối
thèm có nàng so đũa ăn chung
nàng là người trong tranh bìa sách
sao sinh yêu ao ước lạ lùng
qua phone nàng bảo em đi tắm
chàng ước mình là nước vòi sen
nàng khúc khích cười xong mắng nhẹ
người đầu không tóc óc tối đen
khuôn mặt nàng ngờ ngợ nét quen
dù phấn son lộng lẫy ánh đèn
lục óc chàng nhớ xưa chợ nổi
con ngọc bơi xuồng bán bông sen
ăn cơm xong chàng mở máy tính
check e-mail mừng thấy thư nàng
nghe nàng gọi kiều phong bất chợt
chàng thấy mình đeo bị cái bang
ngồi ăn quán với hồng nhan
làm sao gắp tiếng ròn tan em cười
lạ mình ngẫu nhĩ năm mươi
thích ăn bánh đập vì người sắc hương
hãy cứ cho nhau niềm vui nhỏ
gọi phone nhau hay viết e-mail
hãy sống ân cần và đơn giản
hôm nay yêu hãy nói mình yêu
lóa xóa tuyết rơi ngập trắng phố
rét lạnh từ đâu ngọn gió đông
hai năm vẫn chưa treo màn cửa
để thoáng hồn thơ rộng rãi phòng
xa chiếu mắt đèn xe sáng chóa
đời có mấy ai hiểu được lòng
chén nước trà tàu tan loãng khói
buồn cũng tan vào cái mênh mông
bụng đã quen ăn ngày ba bữa
năm tháng trôi dài nhớ cố hương
đứt tuyệt rồi sao giòng khí khái
còn mấy vần gieo lấp lửng buồn
sau tuổi ngũ tuần đôi khi thích
đọc sách kinh cho thấy nhẹ lòng
những chuyện xầm xì nghe đã chán
có kẻ nhắc còn nợ núi sông
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP