cuối năm
lóa xóa tuyết rơi ngập trắng phố
rét lạnh từ đâu ngọn gió đông
hai năm vẫn chưa treo màn cửa
để thoáng hồn thơ rộng rãi phòng
xa chiếu mắt đèn xe sáng chóa
đời có mấy ai hiểu được lòng
chén nước trà tàu tan loãng khói
buồn cũng tan vào cái mênh mông
bụng đã quen ăn ngày ba bữa
năm tháng trôi dài nhớ cố hương
đứt tuyệt rồi sao giòng khí khái
còn mấy vần gieo lấp lửng buồn
sau tuổi ngũ tuần đôi khi thích
đọc sách kinh cho thấy nhẹ lòng
những chuyện xầm xì nghe đã chán
có kẻ nhắc còn nợ núi sông