chút lãng mạn
nằm ngoài bãi anh ôm chị nói
cám ơn trời đất mình có nhau
dù trầm luân bao nhiêu kiếp nữa
anh vẫn yêu em đến nghìn sau
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
nằm ngoài bãi anh ôm chị nói
cám ơn trời đất mình có nhau
dù trầm luân bao nhiêu kiếp nữa
anh vẫn yêu em đến nghìn sau
bài thơ lão viết dở dang
nghĩ mình nhiễu sự đa mang kiếp người
ra sân ngước mắt nhìn trời
vợ kêu không ngủ lại ngồi gác trăng
nàng buồn tự hỏi là ai
ngắm qua ngắm lại mặt mày trong gương
là gái lấy chồng tha phương
không quên gốc gác quê hương của mình
nhà nước và lâm tặc phá rừng
voi chết vì thiếu môi trường sống
chết vì bọn buôn lậu ngà voi
mua từ các tên săn bắn trộm
Still Life With Fish & Orange Slices by Justine Reyes
nàng chăm chú xem tranh tĩnh vật
lúc chia tay dáng vẻ tần ngần
cuối cùng ghé tai chàng hỏi nhỏ
có bao giờ anh vẽ khỏa thân?
phải phục lăn sáng kiến ai đó
chống mưu đồ bành trướng Bắc Kinh
và nhạo báng triều đình con rối
dàn búp-bê chớp nhoáng biểu tình
cầm tay bạn chị ân cần nói
bệnh giận chồng là bệnh trầm kha
may mà chị cũng đang hồi phục
vì mỗi ngày uống thuốc thứ tha
Prostitute - Eduart Manet
hắn kể mười năm sống trôi giạt
đâu cũng nhớ thương những bến bờ
nghèo xin gái điếm cho ngủ trọ
sáng thức ân tình trả bằng thơ
nàng kể bệnh nhân đang hồi phục
sau khi ghép thành công trái tim
hắn nói tiếng Anh lưu loát hẳn
chàng nghe xong bất giác rùng mình
bóng đá đã mười năm
trận nào cũng sẵn sàng
với cầu thủ gạo cội
đầy kinh nghiệm giao tranh
giặc Trung Quốc hung hăng lấn biển
giữ làm sao toàn vẹn cõi bờ
khi lãnh đạo quen luồn cúi giặc
còn dân thì lãnh đạm thờ ơ
lúc mình mát-xa chị tâm sự
đời chị cô đơn lúc xế chiều
cậu à, bên trong buồng ngực héo
trái tim hồng chị vẫn muốn yêu
Head of a prostitute, 1885 - Vincent van Gogh (1853-1890)
buổi chiều sinh xuống xóm chơi
nghe em gái kể cuộc đời long đong
lúc về bất giác mủi lòng
cho tiền vét hết túi trong túi ngoài
em xưa ngắm trăng vạn cổ
vai nhỏ đậu con chim sâu
ta xưa thư sinh mặt trắng
làm thơ dưới bóng hạc lầu
từ thu em về bên ấy
chim sâu ốm rũ bên này
thiếu em trăng đành cũng vỡ
thơ tình ta đốt tro bay
sư bác cho cuốn kinh xong mắng
cõi ta bà bát nháo xôn xao
cái vòng chữ nghĩa hao tâm ấy
tưởng bước được ra lại bước vào
Nguồn biếm họa: Dân Làm Báo
đêm qua tôi vừa uống trà
vừa đọc tản mạn của Người Buôn Gió:
túi quà “tắc tế[1]” của gia đình
được chuyển vào buồng giam cho người tù mới
anh ta vừa chạm tay vào túi
thì có tiếng “trật tự[2]” gằn giọng hỏi đằng sau:
“mày đến tuổi nhận quà chưa?“
khuôn mặt 50 mươi tuổi, đi tù lần đầu ngơ ngác
“trật tự” bèn chửi:
“đ.m mày, không hiểu à? cút mẹ mày vào trong kia!“
người tù mới đành bỏ lại túi quà
rón rén về chỗ ngồi sát bên “nhà mét[3]“
tên tù “cơm canh[4]” mang túi quà ra phân loại
nó đưa cho chủ nhân túi muối vừng rồi nói:
“mày chỉ đến tuổi ăn cái này thôi“
xong cất mấy món còn lại vào “kho” nó trông coi
đến bữa nó sẽ đem dâng
cho các “đại bàng[5]” phía trên hưởng thụ
trách làm chi sở khanh bội bạc
nàng bỏ về sống đất thần kinh
thổi hồn lạc thổ qua sầu thổ
chỉ mong manh một ngọn gió tình
một đứa khóc cả nghĩa địa khóc
kêu rú than ai oán đêm trường
tiếng của những hồn ma chiến hữu*
trả chúng tôi đời sống yêu thương
* tiểu thuyết của Mạc Ngôn
sinh cởi quần nói em đổi ý
la hiếp dâm thì thật anh nguy
nàng cười bảo con trăng làm chứng
nói anh say nên chẳng biết gì
bắt tay chị phóng viên ngoại quốc
mắt hơi nheo anh nhếch mép cười
nói trên đất nước chúng tôi
bắt người tùy tiện xử người tùy nghi
Người Buôn Gió
tôi đọc trên blog Người Buôn Gió
bài Chúng ta đều ở trong rọ
lòng vừa buồn vừa thấy bâng khuâng
cho số phận những bloggers bất đồng chính kiến
hàng tuần có thằng cán bộ quèn
bên viện kiểm sát mang hồ sơ xuống nhà tù quận
phạm nhân lúc đó ai cũng hồi hộp
nó cầm sổ đọc tên từng người
đến tên ai thì lo mà dạ
cho nó nhìn mặt nhìn mũi
phá rừng là phá Tây Nguyên
tiếng cồng chiêng đánh loan truyền khắp nơi
nỗi đau biết có thấu trời
người đau thấu dạ nén hơi thở dài
tôi nhận e-mail của chị Nguyễn Thị Thanh Bình
rủ chơi trò phơi mình đề thơ đòi tự do
lòng vừa thấy ngần ngại
vừa thấy hay hay
đêm nay trong lúc ngồi suy nghĩ
không biết nên chọn phần thân thể nào tốt để phơi
và đề thơ cho xứng
thì tôi nhớ khoảng giữa tháng chín
mình có đọc một tin thời sự nóng
viện lý do chính phủ Nhật hành động khiêu khích
khi quốc hữu hoá quần đảo Senkaku mà Trung Quốc gọi là Điếu Ngư
mấy chục ngàn người dân Trung Quốc
thủ sẵn gậy gộc gạch đá và vỏ chai
rầm rộ xuống đường ở Bắc Kinh
và nhiều thành phố lớn khắp Hoa lục
họ mang rợp ngũ tinh hồng kỳ
hình lãnh tụ Mao Trạch Đông và biểu ngữ
hô hào khẩu hiệu đả đảo nước Nhật
và ký tên đòi chiến tranh
quen quá khuôn mặt mỹ nhân
con mắt cú vọ định thần hồi lâu
nàng nói xưa mình nha đầu
năm mười bốn tuổi theo hầu nhà quan
trước hiểm họa Trung Quốc xâm lăng
xuất phát từ nỗi lòng chân thật
cảm xúc tuổi trẻ dâng trào
bật lên thành bài ca nhận thức
Việt Nam tôi đâu
nhưng vì mang nội dung yêu nước
nên tác giả - nhạc sĩ Việt Khang
cũng là người cất cao tiếng hát
bị tòa án Cộng Sản kết án 4 năm tù và 2 năm quản chế
nơi khúc quanh lịch sử tương lai
ca khúc của anh đòi tự do
sẽ trở thành ca khúc xuống đường
cho muôn triệu trái tim Việt Nam
trong ngày phá ngục bứt xiềng Cộng Sản
ngày đó sẽ không xa
anh viết chậm nên lách cũng chậm
nhưng có lần anh lách rất nhanh
là đêm mẹ cấm đã đành
em vẫn mở cửa cho anh lách vào
mua một tặng một áo thun
hắn phân vân lúc cô xun xoe mời
nhờ cô mặc thử giùm tôi
em tôi cũng trạc vóc người của cô
em than hỏng một vại dưa
anh than tiếc một đời chưa ra gì
dưa khú thì đổ dưa đi
đời vô dụng biết làm chi với đời
chiều xuống lang thang đi tìm bạn
đổi hai con dường xe điện treo
gặp bạn nói già đi quá đỗi
bạn khoát tay cười gái vẫn đeo
những nhà văn viết ra sự thật
bị đảng truy bức suốt cuộc đời
bỏ bút vì muốn giữ nghĩa khí
biết bao người chọn tự bốc hơi*
[*] ý nhạc sĩ Tô Hải
chú bếp đến chỗ sư ngồi
sờ đầu sư hỏi đâu rồi tóc sư
xong nói Phật pháp huyền hư
tu bao kiếp nữa giống Như Lai hè
đêm xuống chàng ân cần vuốt tóc
rồi cắn tai nho nhỏ đọc thơ
đắm đuối hôn xong em mới biết
nịt ngực em chàng cởi bao giờ
sáng thứ Sáu trời mù mịt mưa tuôn
tôi đang ngồi đọc sách thì bạn tôi phone
báo tin nhà văn Mạc Ngôn của Trung Quốc
mới đoạt giải Nobel văn chương
hắn nói giới văn học không mấy ai ngạc nhiên
khi ngòi bút thâm trầm và sâu sắc của ông
chuyên viết về hiện thực xã hội Trung Quốc
nhất là số phận bi đát của người dân ở nông thôn
được Viện Hàn lâm Thụy Điển công nhận
đảng dựng tường lửa thêm đi
bắt người viết blog tùy nghi bỏ tù
nhưng luồng tư tưởng tự do
làm sao chặn gió thổi vô lòng người?
xây chùa thì phải chùa to
đúc tượng phải tượng lớn cho xứng vào
đánh chuông thành tiếng chuông rao
cho nên cửa Phật lao xao ăn mày
nghe hỏi sư cười to đi mất
bỏ sau lưng tiểu mặt ngô nghê
buồn bực hôm sau xin diện kiến
sư bảo ngươi thua cả vai hề
tiểu bối rối sư nhân từ nói
hề sướng vui lúc khán giả cười
còn ta cười thì ngươi bực bội
nói thua hề đúng quá đi thôi
dùng đủ thuốc ngoài da chữa trị
không bớt hắn vẫn gãi như khỉ
bác sĩ chẩn bệnh loạn thần kinh
cần mổ óc ngay cho y thị
không học cũng được làm quan
nhờ thành tích đảng của đàn cha ông
chúng nó ăn cắp của công
ai bắt chúng nó bọn hồng hơn chuyên
mấy năm em cứ nằm mơ thấy
những ngón tay búng gẩy mê man
con người nhạc sĩ hoang tàn đó
nhét giữa lòng em những tiếng đàn
chút kiến thức và chút logic
để băn khoăn trước điều thuận nghịch
sống hay theo trực giác của mình
đôi khi cũng dùng đầu phân tích
thấy bất công không thể ngồi yên
lấy ngòi bút ra làm ong chích
dù bâng khuâng đời sống vô thưòng
cũng muốn đóng cho xong vở kịch
mới đó giỏ cá muốn đầy
anh câu cười nói khi tay móc mồi
sông rộng sao cá không bơi
chui vô cái chỗ rạch ngòi làm chi
ngày 24 tháng 9 năm 2012
tại tòa án thành phố Hồ Chí Minh
ba bloggers Câu lạc bộ Nhà báo Tự do
bị chế độ CSVN đem ra xử
tội “tuyên truyền chống phá nhà nước”
phiên tòa mang tiếng công khai
nhưng thân nhân họ không được hiện diện
bạn bè họ muốn tham dự phiên tòa thì bị chận bắt
người ta nói đây là một phiên tòa áp đặt
vì không có sự tranh luận giữa viện Kiểm sát với luật sư
bị cáo không được chất vấn nhân chứng
và bản án trả thù đã định sẵn
blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: 12 năm tù, 5 năm quản chế
blogger Tạ Phong Tần: 10 năm tù, 5 năm quản chế
blogger AnhBaSG Phan Thanh Hải: 4 năm tù, 3 năm quản chế
sau màn trình diễn lố bịch trên sân khấu pháp đình
có người hỏi tòa án là công cụ nhân dân hay của Đảng
hỏi tức là trả lời!
lão huynh xưa chửi đứa mặt dầy
hôm sau xin lỗi bảo mình say
nhà mỗ dư thơ nhưng thiếu gạo
ông không cho đổi thế thì vay
tay bấm phím tòe ngón
móng sắc như lưỡi dao
chém dây tơ lãng mạn
nhạc tuôn như máu trào
mất người như mất trái tim
buồn thương màu tím hoa sim tím buồn
mất người vẫn nhớ người luôn
còn màu sim tím còn thương mãi người
đảng bắt kiểm thảo đi thực tế
sống vất va vất vưởng cả đời
những ngòi bút nhân văn giai phẩm
lúc phục hồi ai cũng tả tơi
chị bảo trong vũng nước hố bom
chị thấy cả vòm trời xanh ngắt
rồi chị khóc bảo khi nhắm mắt
thấy thân người tan nát dưới bom
đêm thao thức bật mấy ý thơ
tật lười biếng không buồn chép lại
sáng moi óc không nhớ một câu
thấy chữ nghĩa trôi theo nước đái
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP