hương vị quê hương
chàng nhắn nàng khi ăn đồ biển
ăn giùm anh một món cua rang
tưởng tượng lúc tay nàng bóc vỏ
chàng bỗng nghe vị ngọt lưỡi nàng
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
chàng nhắn nàng khi ăn đồ biển
ăn giùm anh một món cua rang
tưởng tượng lúc tay nàng bóc vỏ
chàng bỗng nghe vị ngọt lưỡi nàng
sư bác nở nụ cười nhân ái
xong ung dung nhấp một ngụm trà
nói cái hay thơ anh có lẽ
ở những bài thơ chưa viết ra
mới bảy giờ sáng chủ nhật
nàng đã gọi điện thoại cho tôi
xin lỗi đánh thức tôi dậy
dù ngái ngủ tôi vẫn giả giọng tỉnh táo
nói đã thức lâu rồi
và đang pha cà phê uống
nàng nói em thích cà phê anh pha
anh thức rồi em cũng đỡ áy náy
vì có chuyện này thú vị lắm
muốn kể gấp anh nghe
tôi ân cần hỏi chuyện gì
“Bảo vệ ngư dân Việt Nam”
“Đả đảo Trung Quốc xâm lược”
“Tự do cho người yêu nước”
“Hoàng Sa – Việt Nam”
“Trường Sa – Việt Nam”
“Tổ quốc trên hết”
nhóm người biểu tình đồng thanh hô to
dù khản cổ vẫn hô
dù bị công an đàn áp thô bạo vẫn hô
cô gái nói nhớ từng câu biểu ngữ
từng khẩu hiệu đấu tranh
phẫn uất nhất là câu
“Phản đối lệ thuộc Trung Cộng”
anh bạn hỏi cắc cớ
ai lệ thuộc?
cô ấy nghiêm nét mặt đáp
hỏi thừa!
xưa muốn hủy tác phẩm văn học
bạo chính châm ngọn lửa phần thư
nay muốn diệt tư tưởng bloggers
chúng làm sao đốt Internet?
Nhà văn Phùng Nguyễn
(1950-2015)
dinhcuong
tin Phùng
bỗng
ra người thiên cổ
bàng hoàng cả
những ai
sơ ngộ
hà nội có phố dân oan
không một hàng quán chỉ toàn bích chương
đòi nhà đòi đất của dân
bị cướp trắng trợn bởi phường tham quan
bị Tây lùng bắt không hàng
anh khóa bỏ trốn khỏi làng biệt tăm
hôm qua anh lén về thăm
không dám đánh thức vợ nằm ngủ trưa
mỹ điều động chiến hạm hải quân
giữa biển đông lướt sóng đi tuần
bảo vệ tuyến tự do hàng hải
ngăn ý đồ bành trướng bắc kinh
dằn mặt lũ côn đồ đại hán
trấn an dân các nước trong vùng
bạn tôi nói bọn tàu gờm mỹ
chúng chỉ còn cách cướp ngư dân
em biết đời anh nhiều u uẩn
hơn một năm không viết được gì
anh ơi trong lúc anh đổ rác
những nỗi buồn sao chẳng đổ đi
cô ta kiếm được mối luôn
làm ăn khấm khá nhờ buôn trứng người
hôm qua ghé nhà em chơi
cứ theo dụ mãi chẳng rời em ra
bạn tôi ở Mỹ nói
sau này ít hứng làm thơ
chẳng phải vì thiếu đề tài
mà tại mắc bệnh chán
chán chuyện đất nước
chán chuyện gia đình
chán chuyện văn chương thời đại
chán đọc chán viết
hắn chán nhất mình
già lại hay bệnh tật
nở an nhiên một cách lạ thường
trước lòng thành hoa bố thí hương
tăng thân ngồi chắp tay tĩnh lặng
nguyện hương thiền tỏa khắp mười phương
lật thuyền tị nạn bé thơ
xác trôi theo sóng dạt bờ biển oan
bãi cát em bất động nằm
cũng chính là bãi lương tâm con người
"không ai chọn được láng giềng" [*]
nhưng phải chọn được lời nguyền núi sông
quyết chống giặc Hán xâm lăng
chiếm lại các đảo biển Đông của mình
[*] Lời Nguyễn Phú Trọng
sử sách vẫn ghi
tội rành rành
nghịch thần phản quốc
cha và con [1]
đã soán ngôi vua
gây nội loạn
còn cắt đất quỳ
dâng ngoại bang
mưa từ phương Bắc mưa qua
nấu nước trà uống vị trà không thanh
trà không uống đổ đã đành
làm sao lấy lại trong lành nước mưa
nước bạn tôn trọng đệ tứ quyền
ký giả được tự do chất vấn
nước tôi dưới chế độ độc tài
nhà báo vào ra tù lận đận
cả nước phải gọi ông bằng bác
ông dùng ngôi thứ có mưu mô
ai không thích tâm lý kẻ dưới
nhắc ông nên chỉ gọi ông Hồ
dựng tượng Bác tốn hơn nghìn tỷ
khi dân vùng nghèo đói triền miên
quan tham nhũng nắn sờ bụng Bác
nghĩ sẽ moi ruột tượng ra tiền
(hình: Quang Phùng)
xe đạp chất bán mía rong
còn mắc được võng cho con thơ nằm
kiếm cơm phải chịu nhọc nhằn
có ai thèm mía mua ăn mía giùm
ôi nếu tôi thấu hiểu Phật pháp
ý thức thân tứ đại giả hợp
tội lỗi do ngã mạn vô minh
tôi đã thứ tha tôi từ trước
(hình: Đ. Quang)
cởi quần cởi áo người xem
người xem vừa ý người đem em về
mẹ cha gả/bán gái quê
vừa ô-sin lại vừa thê thiếp người
lúc nhỏ rủ nhau tắm sông
hay chia hai đội ngoài đồng đá banh
bạn tôi thuở tóc còn xanh
có người đi lính người thành nhà sư
chàng (luyến lưu):
khoan về cô áo tứ thân
chỉ cho anh cách níu chân cô nào
nàng (dịu dàng):
anh mà níu nón quai thao
đề thơ lên ấy làm sao em về
Văn miếu tỉnh Vĩnh Phúc
nghe tỉnh nghèo bỏ tám triệu đô
xây văn miếu để thờ Khổng Tử
gã người Hoa mai mỉa giọng cười
dân Việt đói chỉ cần cạp chữ
bạn hỏi chắc sau này bận lắm
hay là tôi hết hứng làm thơ
tôi cười đáp thật ra ít viết
vì tôi đang mắc chứng "tự ngờ"
tù cách mạng cười nhìn đao phủ
một loáng gươm đầu lìa khỏi cổ
kẻ nọ đêm nhặt xác tử tù
đào huyệt lấp trong thơ nấm mộ
tại sao công an lại sơn khẩu hiệu
chỉ biết còn đảng còn mình
mà không viết
còn nhân dân còn đất nước?
thầy tôi vuốt râu cười bảo
tội nghiệp! thật ra chúng đang sợ
vì là kiếp chó săn
chúng chỉ biết vâng lệnh đảng
đảng là chủ
khi thấy chủ bị lâm nguy
trước diễn biến hòa bình
chúng sợ không còn được ăn thịt
nên phải sủa thế thôi!
tuổi trẻ anh vùi đầu học chữ
đi lính học bắn học truyền tin
cải tạo học nhẫn học tha thứ
giờ thì anh sớm tối học kinh
mấy chục năm
muộn vẫn hơn không
các nhà văn
chọn đứng ngoài luồng
vận động dựng
văn đoàn độc lập
viết không cần
tuyên giáo trung ương
người bạn chê thơ tôi gạch đá
không được như lựu đạn đừng làm
nhưng gạch đá triệu người cùng ném
đảng đoàn nào mà chẳng vỡ tan
Người Buôn Gió
có cơ hội chửi đảng là chửi
chẳng sợ ai mà phải giữ mồm
có cơ hội bênh người tù tội
là hắn bênh chẳng ngại công an
có cơ hội vạch trần sự thật
hắn viết liền khẩu khí văn chương
nghe hắn nhận đấu tranh cơ hội
mỗ tin ngay và phục vô cùng
nguồn ảnh: blog Người Buôn Gió
nó đứng trong trại quay phim
mỗ trông thấy nó bực mình mắng ngay
thằng kia mày quay phim ai
mày không thấy bảng cấm quay chụp à
xưa chị đan tấm áo len
cho chồng cải tạo ngọn đèn đêm thâu
giờ anh thương vợ buồn rầu
chẳng biết trôi giạt nơi đâu làm gì
Poet - Dominique Dufour
vào giường đọc thơ ngủ
buổi sáng thức một mình
không một ý một chữ
trong bộ nhớ thần kinh
vượt qua bao thác ghềnh nguy hiểm
lênh đênh trên dòng nước đỏ ngầu
ai không lo con thuyền dân tộc
đang trôi dần đến phía vực sâu
Việt Nam
suốt chiều dài lịch sử
như luôn bị
Trung Quốc bức tử
xưa vua quan
quyết chống xâm lăng
dân đoàn kết
bảo toàn lãnh thổ
chàng lúng túng lúc trong phòng ngủ
cả phút chưa cởi được cóc-xê
nàng dịu dàng nhắc đêm năm trước
nói thương anh bởi tính vụng về
anh yêu dính dáng gì ngôn ngữ
mà chúng ngọt ngào dụ dỗ em
chúng ong bướm lờn vờn tán tỉnh
cả khi anh uống rượu say mèm
mây sẽ ngàn năm mây tụ tán
hợp rồi chia sông sẽ mãi trôi
thời tiết sẽ bốn mùa chuyển đổi
người sẽ trầm luân kiếp luân hồi
nhớ quá quê nhà xa lơ lắc
rượu uống không trôi những buồn thương
nhiều lúc giận ông trời mỗ trách
sao bắt mình sống kiếp tha hương
đắp chăn ký giả nằm co
nghĩ đến nghề báo vừa lo vừa buồn
chẳng bài nào đáng lên khuôn
vì đảng kiểm soát hết nguồn thông tin
....
bỗng cười ai đọc báo in
khi có trên mạng cả nghìn báo dân
vỗ đùi cái đẹt gãi chân
muốn viết sự thật chỉ cần blog thôi
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP