giã từ Phước Huệ
đi tu mà phải bỏ chùa
trở về quê quán giữa mùa gió đông
tăng đoàn tu một pháp môn
chia tay ai cũng lệ buồn rưng rưng
lưu đày trên chính quê hương
cũng đành chấp nhận vô thường thế thôi
buồn nhưng không oán gì người
mong ngày tập hợp cùng nơi tu hành
cầm dùi ai đánh nhẹ chuông
lòng như muốn gửi từ âm theo cùng
tăng ni từ giã thiền đường
bao nhiêu ánh mắt như còn trông theo
núi rừng hoang dã tịch liêu
bóng chùa lẩn khuất trong chiều dần buông
thân như mây dạt bốn phương
trái tim đạo hạnh vẫn nương cửa từ