biết nghĩa*
tiết thu thầy ngã bệnh từ trần
cây cối đeo tang trắng rũ sân
động quan gia súc kêu thảm thiết
thương tiếc như người khóc chủ nhân
* phỏng ý văn Hồ Đình Nghiêm
Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!
tiết thu thầy ngã bệnh từ trần
cây cối đeo tang trắng rũ sân
động quan gia súc kêu thảm thiết
thương tiếc như người khóc chủ nhân
* phỏng ý văn Hồ Đình Nghiêm
nàng thả hồn đi rong vào nhạc
những xa xăm kỷ niệm tìm về
chàng vẽ hai người trong trí tưởng
quán nhạc đêm ngồi uống cà phê
nhà anh phòng khách kê hai tủ
tủ đựng rượu tủ đựng nước hoa
bạn cười nói vợ chồng hạnh phúc
vì anh trong uống chị ngoài xoa
xem tranh thiếu nữ và hoa
bỗng chị gục mặt khóc òa vai anh
anh vuốt tóc chị dỗ dành
chị nói thiếu nữ trong tranh là mình
chị là người mẫu nữ sinh
còn người họa sĩ là tình nhân xưa
mậu thân khói lửa giao thừa
người ấy tử trận lúc vừa mới yêu
cà phê anh gọi hai ly
ly này anh uống ly kia để dành
cho người mắt đẹp long lanh
không cùng anh uống nơi thành phố xa
ly cà phê sữa đậm đà
uống trong tĩnh lặng chiều qua bình thường
bước về phố tuyết ngập đường
gặp cô gái nghĩ đồng hương cười chào
buồn mình viễn xứ lao đao
mùa đông gió lạnh thấm vào trái tim
kéo cao cổ áo cười riêng
làm sao mua cái ngẫu nhiên gặp người
người không gặp được đành thôi
không gian lãng đãng mây trôi lững lờ
để cho mây dạt vào thơ
mấy trăm con chữ bơ phờ kéo mây
em từ lục bát bước ra*
áo dài lụa bạch đôi tà gió lay
dáng người mình hạc xương mai
thơ anh viết thảo mấy bài lót chân
vào chùa hoa sứ trắng sân
nhặt lên một đóa ân cần gửi trao
môi em thắm nụ hồng đào
hồn anh trong giấc chiêm bao la đà
em từ lục bát bước ra
làm ngây ngất cõi thi ca lạ kỳ
vì em con gái nhu mì
anh yêu tha thiết từ khi tỏ tình
yêu em nhan sắc tôn vinh
câu thơ làm kiệu cung nghinh em ngồi
đời như gió thoảng mây trôi
tình sau ảo mộng vẫn bồi hồi tim
*câu thơ luân hoán
hắn yêu lúc như trâu hùng hục
lúc nhẹ nhàng như bướm vờn bay
nàng vẫn tin dù hắn nói dối
thề chỉ yêu nàng chẳng yêu ai
hắn kể hắn đang học đệ tứ
cô giáo duyên năm đó mang bầu
cô thôi dậy hắn cũng bỏ học
bắt đầu làm thơ luyến ái câu
dẫn vào tim mấy con đường tuyết
hồn lạnh đìu hiu giữa đêm đông
lật dở album hình ảnh cũ
thấy mắt em nhuốm ánh lửa hồng
tuổi thanh xuân yêu mà không ngỏ
khi nói yêu em đã lấy chồng
giờ năm tháng muối tiêu mái tóc
vầng trán khô nứt nẻ nhánh sông
bao năm tình như tro tàn nguội
chợt như khơi kỷ niệm ấm nồng
se sắt nhớ em buồn tự hỏi
em với chồng có hạnh phúc không
thấp thoáng hiện trong ly rượu chát
nét mặt em khả ái bềnh bồng
rượu uống phôi pha đêm quạnh vắng
còn nỗi buồn sao cứ mênh mông
đêm trăng lạnh làm thơ đề bạt
nhan sắc em lan trắng ưu phiền
có bữa mơ cửa tùng say khướt
thơ đọc như là gã sãi điên
bông tuyết phủ đầy lên nỗi nhớ
khoác áo manteau lội bão thăm
mượn em khăn tắm lau khô mặt
xong đến giường em gối ngực nằm
nhớ một ngày đông đi trượt tuyết
dốc xuống ngọn đồi bước trượt chân
em ngã kéo theo tôi ngã chúi
ôm nhau lăn như trẻ con lăn
mân mê cúc bấm tay anh
đẩy ra mắng nhẹ em khanh khách cười
đút em một múi cam tươi
xong ngồi chăm chút sơn mười ngón tay
mây trôi đâu vẩn vơ ở đó
nên người ta mắc chứng mộng mơ
mây trôi đi chẳng cần ai nhớ
nên người ta mắc bệnh mong chờ
mắm gừng, vịt luộc, tiết canh
phủi ruồi vợ lấy lồng bàn đậy che
ruồi bay lảo rảo vo ve
chồng ngồi hút thuốc lè phè đợi cơm
nằm bên em suốt buổi trưa
đưa tay sờ chỗ không mưa ướt nhèm
đẹp hồng như một đóa sen
khép chân em kẹp lời khen tôi vào
tuyết ơi rơi đi cho trắng phố
cho hoa nước bay lóa xóa đường
cho thiếu nữ quấn khăn quàng cổ
cho lạnh má hồng mắt ướt sương
tuyết ơi rơi đi phủ mặt đất
in những dấu giầy bước lang thang
làm cho quán vắng thêm thân mật
khách uống chỉ còn những tình nhân
tuyết ơi rơi đi cho ướt tóc
bước sát thêm líu ríu đường trơn
đêm lạnh cho tay vào trong ngực
ôm chặt người nhau uống môi hôn
tuyết ơi rơi đi đọng cửa sổ
nhà ai hắt ra bóng đứng buồn
tủ áo quần em còn chỗ trống
xin nhét giùm tôi nỗi cô đơn
có người ngồi bán cá ươn
nhà thơ hỏi giá mua luôn rổ về
hỏi sao than giọng não nề
làm thơ cách mạng dân chê không thèm
thơ có chữ, âm vận, cấu tứ
cách tân hay cổ điển tùy nghi
thơ có hồn thơ khác thơ ghép
nói xong sư xỏ dép phóng đi
chiều xưa em ngồi hát
lòng như đời thênh thang
tay thong thả bới tóc
gáy cổ cao trắng ngần
ò e giữa chợ kéo đàn
trách ai phụ bạc hát than thở tình
em gái đi bán nhật trình
dúi cho ánh mắt sao mình ngẩn ngơ
ở tiệm ăn em về quên áo
anh giữ giùm úp mặt tìm hương
áo em hôm sau anh đã trả
nhưng hơi người em vẫn còn vương
chưa ngồi tâm đã đảo chao
có em ngồi đó làm sao ngồi thiền
em cười làm bộ không tin
lúc anh khai mắt liếc nhìn trộm em
ngồi lề đường sinh bán sách cũ
lục lọi đâu ra quyển truyện kiều
sinh bất giác mơ là kim trọng
aó lục trên cầu đứng thổi tiêu
sinh buổi sáng súc miệng bằng rượu
bình thản ngồi máy tính gõ thơ
nhà khóa cửa phone reo không nhắc
thấy mình sao bạc hãnh không ngờ
áo len vẫn lạnh rùng người
lúc nhặt chiếc lá vàng rơi cuối mùa
hồn ai trong ngọn gió lùa
phải người tự tử sân chùa năm xưa
giọt nước mắt em lăn trên má
tưởng như chứa cả thế gian sầu
sư ông bảo ý thơ như thế
có cạo đầu tóc cũng ra mau
nhà văn* có bản lĩnh viết thoáng
cuộc hý trường con chữ đùa chơi
đọc sảng khoái ngộ ra một lẽ
phiếm anh hay bởi sống yêu đời
*song thao
thấy bóng mỵ nương trong nhà mát
chỉ một thoáng thôi lòng đã yêu
hồn lãng mạn trương chi vọng tưởng
con gái quan nhan sắc mỹ miều
bè cao thấp cất lên trầm bổng
đàn trống giao hòa âm điệu chung
hát nhóm mấy người ăn một nhịp
miệng xinh tươi nhả chữ ra cùng
bạn chụp chân dung chơi vậy đó
đầu trọc trán nẻ mắt quầng thâm
cười tròn cười méo đều vô vị
hơn nửa đời vẫn bất an tâm
xới cơm trắng dẻo trong nồi
nhớ mẹ hay nhắc xới rồi đậy vung
không ai so đũa ăn chung
cơm chay đầu tháng ngày mùng một ta
chấm tương cắn nửa trái cà
gắp đậu hũ rán đũa và cơm nhai
ăn chậm rãi nhớ lại ngày
bồn chồn phòng đợi con trai lọt lòng
nước canh rau cải xanh trong
múc đầy lưng bát húp xong nhìn trời
làm gì cuối nửa cuộc đời
cô đơn buồn bã những lời thơ riêng
ngọt bùi cay đắng tưởng quên
mấy năm xa cách còn len nỗi sầu
ăn chay biết được bao lâu
lúc tu tóc đã bạc đầu muối tiêu
chẳng buồn vui lý luận gì
giòng sông chảy mãi chảy đi không ngừng
quanh năm mắc bệnh dửng dưng
sông đâu cần biết ai từng tắm đâu
mấy năm anh bị bệnh hoảng loạn
sợ tố phản động sợ công an
sợ tiếng chân người sợ chó sủa
sợ làm thơ sợ chữ cáo gian
yêu em chưa kịp tỏ tình
em đã lên kiệu về dinh quan rồi
nhìn em lòng vẫn bồi hồi
không đành bỏ xứ đi thôi em à
bữa đó mưa lụt gần tới háng
lội nước rao mía giọng trong veo
nhìn nhỏ vén quần tui chỉ muốn
trôi bám theo háng nhỏ hoa bèo
cách nhau nhà cũng chẳng xa
chúng tôi thỉnh thoảng sang nhà nhau chơi
nhà anh con gái lớn rồi
hôm qua rót nước liếc tôi dịu dàng
năm xưa con chữ bồng bềnh
trôi từ kênh thức vào kênh tim nàng
phố tàu hôm nọ lang thang
tình cờ gặp lại nhớ mang máng cười
muốn thêm chút tiếng tăm ngòi bút
vợ khuyên chồng vào hội nhà văn
chồng nói vào hội muốn viết kháng
chưa ai ngăn đã tự mình ngăn
nàng nhìn nửa hoang mang nửa sợ
đầu giường ai để lá thư tình
nét chữ quen của chồng đã mất
không lẽ còn vương vấn vong linh
ôm vai vuốt tóc người thương
vườn sau gió thoảng mùi hương hoa quỳnh
dụi đầu nhỏ nhẹ tâm tình
em xa mấy tháng nhớ mình thèm hơi
mấy chục năm tình cờ gặp bạn
nhắc thời trung học nói cười to
nhìn theo mông gái nheo đuôi mắt
xong rủ đi ăn nói đãi sò
bạc đầu vì những ưu phiền
sinh tập sống lại hồn nhiên thật thà
vợ sinh đi chợ về nhà
mừng giống con trẻ sinh sà lòng ôm
đẩy ra mắng lão ngoan đồng
vợ sinh sửa áo quần xong bật cười
anh làm đứa trẻ lên mười
sao lúc ôm sướng cả người em run
bọn ta một lũ người văn nghệ
nhóm quán khuya uống rượu với nhau
uống say cười nói không cần biết
ai sẽ lên đường sớm hôm sau
đẹp quá bạn ta ai cũng đẹp
nghệ sĩ ngồi sát với giai nhân
lá cải tay sen em cuốn gỏi
cho bạn ăn tia mắt ân cần
ôm vai bảo nhau là tri kỷ
lắng tai nghe tuôn tháo nỗi niềm
lúc say đầu vẫn vang tiếng nhạc
giai điệu jazz đàn hát trong đêm
rót vin chủ quán nheo mắt nói
xá gì ta cứ chén lưu linh
miệng cười như nở ra hoa rượu
cạn ly ta uống những chân tình
búng đàn túa giọt nhạc jazz
bắn lên thân khách đàn bà sắc hương
lúc tắm da trắng nõn nường
nàng thấy nốt nhạc như vương nốt tình
quê hương em gói sang đây
trong nhạc trần tiến chút mây hà thành
nghe em hát mắt long lanh
nhớ quê nhớ phố cũng đành nhớ thôi
đêm khuya rượu gái đề huề
nhạc sĩ say* nói thống kê cả rồi
ngây thơ em trước đó thôi
nghe xong sầu khúc hết rồi ngây thơ
*nguyễn thế an
rượu uống chẳng có ai ngăn
hồng nhan càng liếc càng ăn nói liều
đêm say chân đá chân xiêu
buồn ta ngẫu nhĩ vui điều ngẫu nhiên
thiếu nữ đêm nghe tiếng vĩ cầm
bất giác đưa tay lên che ngực
chỉ vì đàn réo rắt thanh âm
sao có thể áo mình đứt cúc
đi đâu mà vội em hai
guốc em như sắp đứt quai kia kìa
ngồi coi đá cá thia lia
coi xong qua chở em dìa giùm cho
nhìn sắc lá thu phai
bất giác tiếng thở dài
buồn riêng đời lữ thứ
xưa yêu người không ngỏ
sống lặng lẽ viễn phố
với tháng ngày cô đơn
lòng còn bao do dự
một thoáng đã hoàng hôn
đời mỗi người một phương
mỗi người một tâm sự
kẻ bình yên phấn son
kẻ vui cùng con chữ
lúc đời lá vàng khô
tình mới nhen nhúm lửa
không hẹn không đợi chờ
mà sao bâng khuâng nhớ
đọc giữa rừng lá phủ
thơ thố lộ tình hoài
nghe buồn từ độ cũ
trầm mặc lối sương vây
em tiếp viên nhan sắc điệu đàng
nhăn mặt bị bấu mông quán nhậu
chàng nhớ xưa nàng cắn bả vai
hai ba bữa vẩn còn để dấu
nghìn năm bất giác
thu phong
cấu từ hán việt
ngắt dòng
lửng lơ
hoàng hôn buông
thảng thốt thơ
trào dâng
sầu ý
vỗ bờ tịch liêu
* bạt thơ hoàng xuân sơn
tay thị còn cầm chai thuốc rỗng
nằm vật người bất động im hơi
sinh hoảng hốt ôm vai lay khóc
xác thốt nhiên mở mắt bật cười
giật mình nghe tiếng sen trong gió
lúc bước xuống đầm tay hái sen
sen bảo chúng em không quần áo
sao chị không cùng giống chúng em
em đi vào lúc tinh sương
ta nằm còn ngỡ đêm dường chưa qua
lá non đẫm giọt mù sa
con trăng vướng lại trên tà áo mây
ôi khăn thêu hạc còn đây
nhưng đâu em dáng mai gầy chiêm bao
tình thôi giữ lại âm hao
thoáng môi em đọng câu chào vĩnh ly
nhớ hà nội gió heo may
cô buồn để nhạc mấy bài chầu văn
xuân hinh hát chó sủa oang
chủ thì nhắm mắt mơ màng lắng nghe
lấy cuốn sách của nàng cho mượn
sinh đắp chăn nằm đọc trên giường
nửa đêm mơ màng sinh ngửi thấy
cuốn sách nàng như thoảng quỳnh hương
gió thổi mát bất cứ ai
nhà mày đóng cửa cả ngày quẩn quanh
nắng sưởi ấm bất cứ ai
mày cô đơn uống rượu say li bì
hoa cho hương bất cứ ai
tại mày bận trí không hay biết mùi
trăng sáng đêm bất cứ ai
mày buồn chỉ thấy đêm dài âm u
pháp an ủi bất cứ ai
khổ sao cứ chịu riêng mày khổ thôi
trong như giọt nước mắt
mềm như bờ môi thơm
em ngoan như sợi tóc
em gầy như quê hương
tươi như đóa vô ưu
lặng lẽ như buổi chiều
em gần như kỷ niệm
em hiền như khăn thêu
nhẹ như một tiếng hát
thầm như hạt mưa đêm
em thân như xương thịt
em cần như trái tim
quen như những bước chân
riêng như một lần thăm
mong manh như hơi thở
em buồn như Việt Nam
xác chim nằm chết rũ bên đường
chút tinh huyết đọng thẫm tà dương
bâng khuâng lữ khách buồn viễn xứ
vì nghĩ mình sẽ chết tha hương
không gian
khăn vấn áo dài xanh màu cốm
má phấn môi son đẹp lạ thường
nhịp nhàng điệu múa tay xòe quạt
em quạt hồn anh dạt cố hương
nửa khuya ôm chiếc guitar
như ôm thân thể đàn bà vuốt ve
vuốt ra giòng nhạc suối khe
tuôn trong động mạch nàng nghe thở dồn
đàn say lảo đảo càn khôn
cầm ly rượu chát tuyên ngôn với nàng
khúc tình là khúc dở dang
cửa tim mở đó cứ mang guốc vào
sinh thích đọc sách ngoài hiên
xem phim, đi bộ, ngồi thiền, làm thơ
vẽ tranh, nghe nhạc, đánh cờ
sushi, uống rượu, và sờ nhũ hoa
mũi tên cắm trật hồng tâm
xạ thủ đổi thế tay cầm giương cung
người dân tây tạng hãi hùng
bao năm bia bắn cho trung quốc rồi
thi sĩ có một phép màu
phép bị người đánh không đau gì mình
dị nhân dị tướng dị hình
ước mai chết được minh tinh tiểu mồ
cầm bút đuổi em chạy vùn vụt
suốt một bán cầu hai chục năm
cuối cùng vấp câu thơ ngã sấp
đè lên em dưới ánh trăng rằm
em chống tay ngồi bới lại tóc
ba ngấn cổ cao gáy trắng ngần
ngón thon bấm lại từng cúc áo
con mắt nhìn em nổi tà tâm
trên ngực lúc nào em dẫm chân
hỏi thơ sao có nhiều uẩn khúc
đáp từ độ sáo đàn tang tịch
nghe ai ngồi hát khúc chầu văn
mộng nhớ dòng sông êm đềm chảy
nhớ áo dài em màu cốm xanh
em đi tịch mịch nằm trên cỏ
nghe trong thơ tung tán điệu vần
nhà văn* ngủ ghế sân đền
thức thấy hoa sứ rụng trên thân người
nhặt lên hoa trắng thơm tươi
nghĩ sao thơ mộng mỉm cười với hoa
*nguyễn ngọc tư
em xưa đẹp nghìn năm đông phương
ta tìm em cố lý lên đường
đi nửa giấc chiêm bao ngã ngựa
ngựa và người buồn rất tha hương
không ai người tri kỷ
cô đơn trong đêm thâu
lòng nhớ về cố quận
thơ chất ngất ý sầu
tiếng hát ai buồn bã
gợi kỷ niệm phôi pha
nhân ảnh người tình cũ
thấp thoáng trong tách trà
mấy chục năm xa cách
không tin tức gì nhau
sống cuộc đời viễn xứ
tình buồn tình lao đao
đêm thấy lòng trống trải
lặng lẽ tiếng thở dài
đọc tâm kinh bát nhã
nghe đời nhẹ như mây
chàng ôm nàng vuốt má sờ mông
nói nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn
sao bốn mươi mới chịu lấy chồng
nàng bẽn lẽn thì thầm tại kén
mở sách bạn thấy trên trang
con chữ đeo ý nối hàng nối câu
thơ chui qua mắt vô đầu
thơ theo mạch máu trôi vào trái tim
gấp sách bạn mắt lim dim
hình dung chữ bạn ngồi im lặng chờ
chữ mình từ cảm hứng thơ
chơi trò xướng họa trên tờ giấy hoa
mây trôi bàng bạc trời xanh
sương mai còn đọng trên cành lá hoa
rừng phong bước một mình ta
thấy tâm thanh thản mở ra ân cần
ngồi mỏm đá suối ngâm chân
đâu xa vẳng tiếng chuông ngân thiền đường
đời thôi đã xế tà dương
thoảng nghe bát nhã vô thường câu kinh
sáng tác trong bốn bức tường
ở đâu thơ có mùi hương cỏ đồng
sao ra nét chữ mềm cong
khi gõ máy tính tỏ lòng yêu em
cuộc đời gió bụi đã quen
làm sao biết sống bình yên với tình
đàn bà con gái dễ tin
khó mà chân thật nói mình thủy chung
nàng:
làm thơ sao chẳng cách tân, cứ gieo lục bát điệu vần cổ xưa
chàng:
sợi thơ anh giống sợi mưa, dài hay ngắn cũng chỉ vừa ướt em
ngồi hát một mình hát trong đêm
bản tình ca tha thiết dịu êm
hát thân mật hát không nhạc đệm
hát cho mình đơn giản bình yên
hát nhẹ nhàng hát chậm thản nhiên
nhớ chiều nào phòng nhạc sinh viên
ngồi nghe em hát không vào lớp
xong lại gần gợi chuyện làm quen
hát bâng khuâng những kỷ niệm riêng
hát buồn hát chân thật nỗi niềm
không ray rứt bình thường hơi thở
hát ân cần với nhịp đập tim
tình bao năm xa cách không quên
mang nỗi buồn viễn xứ lênh đênh
hát như nhắn gửi về cố quận
hát nghe lòng nhè nhẹ buồn len
hát nhớ quán nhạc cà phê đen
nhớ em ngồi tóc xõa vai mềm
nhớ bàn tay vân vê tà áo
nhớ bài thơ nét chữ em nghiêng
không gian chiều nào cũng vô biên
từ dạo bỏ quê bước xuống thuyền
hát tình khúc để thương để nhớ
saigon ngày xa cách biệt em
quán chiếu vạn pháp tính không
miệng cười hoan hỉ qua sông luân hồi
con thuyền bát nhã êm trôi
chắp tay sen đón em ngồi chèo chung
đêm qua hắn mộng thấy mình
đứng lơ ngơ giữa bùng binh saigon
ở đâu má phấn môi son
dắt đi ăn phở đứa con gái nào
người gì mặt giống như khoai sọ
ở đâu ra ngồi hát giữa chợ
chẳng mấy ai nhìn mặt mà ưa
nhưng giọng hát khối người mất ngủ
chàng xếp chân tĩnh tọa
mắt nhắm thở nhẹ êm
một lúc đầu vọng tưởng
nàng hiện như búp sen
biết lòng mình dao động
chàng mỉm nụ cười thầm
và ân cần chấp nhận
nàng hiện hữu trong tâm
chàng sống với u uẩn
nàng mang đạo nguyện lòng
đời của chàng cát bụi
nàng như giòng suối trong
búp sen nàng thoáng nở
trong tiếng chuông ngân trầm
nguyện tinh tấn thiền tập
chàng vái lạy tiếng chuông
áo dài em mặc hết vừa
tiếc mấy vải gấm năm xưa cũng đành
em ơi em dáng vẫn thanh
cúc bấm không được để anh bấm giùm
nhận ra không chắc nhận ra
trời ơi diện mạo anh là của ai
ơn anh em vẫn nhớ ngày
chửa hoang anh nhận bào thai của mình
hát gửi tình riêng hay nhớ nước
đều mang âm hưởng cách chia xa
ở những giòng thơ giao luyến nhạc
là chút mưa rây ánh nắng tà
tha hương én nhạn đời luân lạc
buồn khuấy lòng ai tĩnh lặng ngồi
lắng nghe uẩn khúc dường không dứt
biền biệt dòng sông khúc củi trôi
viễn khách mênh mang tình cố lý
đời biết bao lần tụ tán mây
hỏi có ai quen xin về nhắn
tình cũ bao năm bát nước đầy
có mấy hơi rung đem hát hết
lòng chẳng mong chi bước cuối đường
sống và hát trái tim chân chất
chỉ muốn cho đời một chút hương
chàng ly dị không còn vướng bận
sống bình yên trong tuổi xế chiều
sao nghe nỗi cô đơn gặm nhấm
mong thư nàng lúc mở e-mail
mình hết yêu nhau rồi
nên tình đành dang dở
phải xa nhau thế thôi
chẳng tiếc gì nhau nữa
mười lăm năm chồng vợ
lúc hết nợ hết duyên
tình lỡ đời cũng lỡ
buồn mấy cũng đành quên
mỗi người một nỗi riêng
không còn nghe nhau nói
nhiều đêm thức trắng đêm
với đắng cay mệt mỏi
lòng anh lòng em rối
hết ý hợp tâm đầu
không chung chăn chung gối
hết nghĩa nặng tình sâu
tơ duyên gẫy nhịp cầu
sống không còn hạnh phúc
thôi thì đành xa nhau
thương con mình đứt ruột
xưa thề non hẹn nước
giờ thôi hết hẹn thề
bỏ nhau lòng đau xót
giòng đời hai nhánh chia
em áo sát nách tay trần
anh tay áo ngắn đi gần chạm nhau
da em mát rượi gì đâu
anh đi tay cứ làm sao chạm hoài
cơm tối xong bạn mời lạc luộc
bóc vỏ ăn hột mẩm ngọt bùi
chuyện cũ đậm đà thêm khẩu vị
chạnh nhớ quê nhà nhớ bia hơi
em sinh viên chớm đôi mươi
mảnh mai đi đứng nói cười hồn nhiên
tôi đàn ông tuổi trung niên
đến sangha để tập thiền vì yêu
mùa hạ vỡ tiếng trống
dập dồn hơi thở tôi
trái tim đập nhịp gấp
nhìn em muốn cắn môi
những thân hình cong uốn
những gò ngực phập phồng
bờ eo em thon nhỏ
tôi thèm vòng tay ôm
tiếng trống đuổi rầm rập
mồ hôi đẫm tia nhìn
tôi nhắm mắt cảm gíác
tóc em lau mặt mình
chân nối chân lảo rảo
đi giáp vòng công viên
ngồi nghỉ em than mỏi
tôi muốn bóp chân em
vỗ bụng mình thay trống
người chập chùng vòng xem
bồi hồi tôi cảm xúc
muốn móc ngực cho tim
mùa hạ vỡ tiếng trống
chân tay múa điệu cuồng
nắng cho tôi cảm hứng
hấp em bằng văn chương
sư nghe thích thú cười cho phép
cô bé ngây thơ được nằm thiền
chàng bất giác thấy mình tu tập
là để vui cười sống hồn nhiên
hắn yêu tất cả quần hồng
chưa chồng hay đã có chồng cũng yêu
hỏi sao hắn nhũn nhặn kêu
đàn bà con gái cũng đều giống nhau
xa lộ đêm về heo hút đêm
tiếng hát u hoài rúng động tim
anh thấy hồn em trong tiếng hát
thấy đĩa nhạc là xương thịt em
hai ba năm cơm hàng cháo chợ
thèm được ăn một bữa cơm nhà
bạn quen ở park mời ăn tối
mừng nhận sao lòng thấy xót xa
để vẽ chân dung em yêu dấu
những sắc mầu thơ mộng anh pha
anh chọn một bố cục đơn giản
em đẹp ngồi ôm một đóa hoa
không gian là một căn gác nhỏ
nhuộm chan hòa ánh nắng bình minh
chiếc ghế anh kê bên cửa sổ
khung trời nghiêng một nhánh cây xanh
khẽ hé môi em cười chúm nụ
chẳng vì em đẹp ý mầu son
mà vì em mang niềm vui nhẹ
vừa cho anh được ghé môi hôn
em ơi chân dung trong trí tưởng
anh pha mầu kỷ niệm bên nhau
bức tranh sẽ muôn đời vẫn đẹp
vì tình yêu là chất sơn dầu
trong anh thơ chín nhạc mười
đàn bút sáng tác con người tài hoa
tình yêu gắp với quê nhà
miếng nhạc chưa nuốt đã và miếng thơ
bỗng hiện chập chùng bao nhân ảnh
quây tụ tưng bừng đám làm văn
sân thượng một tay quen hào sảng
đàn ca ngâm cuộc rượu phong trần
đất khách chứa chan buồn ly khách
những thênh thang chia nhận nỗi niềm
ngỡ tắt lòng ta từ bỏ phố
chợt lửa bừng với một que diêm
xa quá nhưng gần trong trí tưởng
bạn hát ân cần nhạc phổ thơ
cổ rướn âm rung sầu lữ thứ
cất gọi ta về thăm phố xưa
hứa bạn chân tình mai về chứ
sẽ lại chén vui buổi tương phùng
sẽ lại hát ngâm cho vần vũ
những gió mưa gào kiếp tha hương
không gặp nửa năm hơn mới gặp
cụng ly ly cụng chúc mừng nhau
bạn gắp cá sống mời cá sống
sau trước thân tình vẫn trước sau
chuyện cũ huề hòa bao chuyện cũ
bạn say cười nói nói cười say
triết lý thế nhân và thế sự
ba chai rượu uống hết ba chai
bạn ta tiên tửu ta tiên tửu
quán nọ lềnh khềnh sang quán kia
đám xe chữa cháy nhà ai cháy
túy lúy say cười túy lúy khuya
chia tay bạn nói vui gặp bạn
ta cũng nói mừng không nói hơn
về nhà mở cửa nhà trống trải
trống trải nhà ta trống trải buồn
* đêm uống rượu với p. đ. cường
thương khách phiêu bạt sông hồ
thích đãi rượu bạn ngâm thơ giải sầu
như mây ai biết trôi đâu
giai nhân thích cõng qua cầu tử sinh
gạo trong tim nở cháo hoa
thơ anh sợi chữ thịt gà xé ngon
hành ngò tình ý xanh thơm
em ăn hết cảm anh ôm bát về
em đêm ấy mắt buồn ngủ trĩu
tay che không đủ miệng ngáp dài
anh ngồi cạnh ghé tai nhỏ giọng
nếu cần cho mượn gối đầu vai
ngồi chung băng trước cam nhông lính
mấy chục năm sau vẫn nhớ hoài
em để tay anh vuốt nhẹ tóc
úp mặt tìm hương tóc ngất ngây
dựa vào vai anh em ngủ thật
hơi thở xuân xanh giấc ngủ say
nét mặt thản nhiên vô tư lự
bờ mi cong thanh tú chân mày
xa cũng đành xa đôi lúc nhớ
tình mới nồng nhưng đã sớm phai
trại đi huế những sinh viên cũ
biết bây giờ ai nhớ đến ai
chàng đang quét lá sân chùa
bỗng đâu có một thiền sư tạt vào
vai đeo một nải chiêm bao
tặng cho mấy giấc cười chào bỏ đi
đứng cạnh những anh em văn nghệ
nét thời gian hay nét phong sương
những cây bút mặc dù ngang dọc
diện mạo ai trông cũng bình thường
nhưng có người nào không u uẩn
không xót xa cuộc sống tha hương
có ai không buồn không nhớ nước
không ngậm ngùi thân thế văn chương
chụp tấm ảnh xong cười từ giã
chia tay đường xa ai lên đường
những bắt tay xiết tay thân mật
chúc bình an lật đật vấn vương
bạn đi hết tôi còn rỗi rảnh
đi loanh quanh lòng chạnh buồn thương
bao giờ gặp ai còn ai mất
tuổi về chiều bóng xế tà dương
đêm mưa anh chạnh nhớ ngày
tìm nhau lần cuối chia tay thị nghè
em khóc hai mắt đỏ hoe
anh về lầm lũi mưa nhòe phố khuya
bấy lâu vô ý vô tâm
tay đang cầm bút đổi cầm dùi chuông
chuyện quan trọng cũng thấy thường
sao buồn sống kiếp tha hương mịt mờ
cái rừng mặt đẹp thảnh thơi
ngồi bên cái núi rao mời bán mơ
ta đi buôn cái vẩn vơ
ghé vào đổi lấy cái ngơ ngẩn về
bây giờ nhớ mấy sơn khê
trời buồn thị trấn tái tê mưa mòng
thiếu nhau thà chết cho xong
còn hơn ngồi đó mà đong cái sầu
ý từ cuộc sống lao xao
đề tài thú vị giọng trào phúng văn
viết như chẳng có gì ngăn
viết như đã hết những trăn trở lòng
vì em nhan sắc lạ thường
nên anh mọc lại thịt xương thơ tình
ngoài năm mươi mới thấy mình
thơ như trải lụa cung nghinh em vào
bão đâu tàn khốc than ôi
trăm ngàn người chết thây trôi lềnh bềnh
xót xa tôi thấy rạch kênh
xác mình chết đuối lênh đênh tắp vào
ôi cơn động đất kinh hoàng
chôn vùi xác mấy chục ngàn nạn nhân
tôi trong tâm trí bần thần
thấy mình bới gạch tìm thân xác mình
tài hoa ngòi bút lưu vong
nhập giòng văn học với lòng thiết tha
tâm rộng nên ý bao la
thơ trong hơi thở quê nhà trong tim
bubu má phính miệng chu
nhìn bubu ngủ mẹ thu dáng hình
ngoan bubu của mẹ xinh
mẹ vui mẹ sướng vì mình có con
em nhan sắc lạ lùng diễm ảo
mang nét buồn cố quận xa xưa
bọn áo lục gọi em lan quí
chỉ mọc đêm rằm giữa trang thơ
kẻ nọ than trồng lan xui xẻo
săn sóc hoa hoa vẫn hèo tàn
thầy mắng nhẹ phàm phu tục tử
không quí người sao biết quí lan
tô phở bốc khói thơm ngào ngạt
thêm giá rau húng quế ngò gai
thịt tái chín nạm gầu gân sách
nước lèo trong sợi bánh phở dài
xin chị múc cho thêm nước béo
thêm ớt chua ngâm với dấm hành
đúng điệu phải vừa ăn vừa húp
ông bác cười tay vắt thêm chanh
phở là món quốc hồn quốc túy
anh rể kêu suy nghiệm đúng không
muốn thêm gì phở dung dưỡng hết
phở tượng trưng văn hóa hòa đồng
chàng không đáp húp ăn xì xụp
bao nhiêu năm cát bụi mê lầm
cứ ăn phở là như thấy lại
gốc gác mình chân chất việt nam
ngắt câu lục bát
hai ba
trăm con chữ
gió thổi qua
huế mình
rớt vào quyển vở
học sinh
đọc thơ viễn khách
nặng tình cố đô
anh thương thì anh nhìn
bằng một rung động riêng
bởi trăm nghìn con gái
anh chỉ nhìn thấy em
có lúc spring rolls ngồi lặng lẽ
thèm có em chia bữa cơm chung
gọi món gỏi xoài em ưa thích
nhìn em ăn thú vị vô cùng
nói chuyện bình thường mưa hay nắng
chuyện xứ người đời sống quẩn quanh
ánh mắt nụ cười em quyến rũ
lúc chia tay lưu luyến không đành
có lúc trời mưa anh buồn lạ
lênh đênh giòng nhạc trịnh công sơn
thèm vạt áo dài em tha thướt
úp mặt vào tìm lại quê hương
quê hương mịt mù trong trí tưởng
mệt mỏi từ lâu bước lữ hành
nhìn mưa thầm thì anh bất chợt
thấy cần em như khoảng trời xanh
em mỉm miệng cười quay đi
ta về bỗng thấy hồ nghi chính mình
thơ vô tình hay hữu tình
cốc rượu vang sóng sánh hình bóng em
giải cảm trùm chăn xông nước nóng
hơi bốc mênh mang mùi xả nồng
mồ hôi một chốc ra như tắm
thấy nhẹ người và nhẹ mũi thông
xong rót cho mình ly cam vắt
uống ngập ngừng viên thuốc trụ sinh
gõ máy tính làm thơ khai bệnh
nửa cúm người như nửa thất tình
nhớ cô nương nụ cười ánh mắt
nhớ thiết tha tha thiết lặng thầm
chẳng biết làm sao nguôi nỗi nhớ
lúc hồng nhan khuấy động thân tâm
lệch kệch bài thơ đăng trên blog
tỏ lòng chân thật với cô nương
trong nỗi buồn quanh tự an ủi
chút tình yêu vốn dĩ vô thường
xuân nàng mặc áo hoàng hoa
bước về theo bóng mưa sa giữa trời
ta bên hiên cửa ngỏ lời
mùa xuân năm trước ai người quên khăn
hoa trong bình chẳng còn tươi
xem kinh tôi chạnh nhớ người tâm giao
hỏi mây kia trụ chốn nào
thiếu người tri kỷ hay sao trôi hoài
muốn nhắn mười năm hơn muốn nhắn
nhưng vấp va vào mấy chữ nhưng
nhờ bạn may sao tìm được bạn
mừng chao ơi mừng hết sức mừng
mạch rượu chảy vào trong mạch máu
xưa uống bây giờ vẫn uống thôi
lòng hể hả tiếng cười hể hả
theo tháng ngày trôi thả đời trôi
ký ức mở ra tìm ký ức
hình ảnh ngày xưa những người xưa
thân thế mơ hồ không thân thế
cuộc rượu tàn chưa vui tàn chưa
bằng hữu muôn đời vẫn bằng hữu
chân tình thâm tạ bạn chân tình
biết hẹn chùng chình nhưng vẫn hẹn
lưu linh có dịp chén lưu linh
chàng kể thách cô nương xắn quần
lội xuống giòng thơ vớt thử trăng
sư cụ trách bông đùa chữ nghĩa
chàng thưa trêu nhưng tán được nàng
con trăng không chồng mà có chửa
mới bơ vơ đến trú cửa chùa
phật tử bình tâm suy xét lại
đừng nghi ngờ mà tội nghiệp sư
loay hoay cũng hết ngày
một ngày qua mau quá
đời người nhẹ như mây
đời người phai như lá
loay hoay cũng hết đời
một đời qua vội vã
ai đến đi buồn vui
ai quen rồi bỗng lạ
loay hoay tìm kiếm mình
giữa giòng người trên phố
loay hoay tìm kiếm em
trong tình yêu nỗi nhớ
loay hoay với hạnh phúc
loay hoay với khổ đau
tình gần tình xa cách
có nhau rồi mất nhau
loay hoay tôi bật cười
mình loay hoay mãi thế
sao không tĩnh lặng ngồi
nghe từng hơi thở nhẹ
loay hoay tôi loay hoay
hỏi mình sao loay hoay
mong em bình yên nhé
trong cõi vô thường này
thưa cùng tất cả trần gian
rằng tôi chới với hồng nhan mất rồi
chưa yêu gan ruột thảnh thơi
khi yêu đành chịu rối bời ruột gan
môi như còn ngọt nụ hôn
đêm mơ chăn gối sáng buồn gối chăn
lịm người trong nỗi nhớ anh
em con mắt ứa long lanh lệ trào
hai chục năm mới gặp
em đẹp như thuở nào
anh rót mời em rượu
mừng như bạn tâm giao
xưa thơ anh đề bạt
em nhan sắc đông phương
đêm cuối năm hạnh ngộ
anh trầm tư vô thường
em vào thơ thanh lịch
như vầng trăng quê nhà
anh định tâm quán chiếu
thơ và người phôi pha
xin giữ nhau tâm ý
dẫu đời hai nhánh sông
anh làm thơ hoan hỉ
đầu vang chuông đại hồng
anh vẽ hồ sen trên mặt giấy
vẽ em ngồi vén váy rửa chân
vẽ lộ sắc xuân trên đùi trắng
và vẽ mây trôi cũng tần ngần
nắng trưa chiếu bạc mặt hồ
lao xao sóng nước nhẹ xô vào lòng
cô nương có tiếng cười trong
một ngày không gặp nhớ mong một ngày
phật biểu tượng toàn giác
hoa thoát hương vô thường
nến thắp sáng trí tuệ
nhang tỏa pháp mười phương
mõ kêu chuyên tu tập
chuông đánh thức mê lầm
sư gieo hạnh bồ tát
kinh khai mở phật tâm
bay ra từ cửa sổ tim
tiếng hát như một cánh chim bạt ngàn
nốt tình đọng phím thời gian
thơ cong giòng chữ vì nhan sắc người
cuốn giòng nhạc làm khăn quàng cổ
túi áo manteau cất nụ cười
mốt mai rách mộng về ngang phố
biết ai còn tiếng hát tinh khôi
một bọn ngồi xếp bằng
tập trung từng hơi thở
mục đích để tĩnh tâm
trong hiện tại an trú
trầm vang một tiếng chuông
ngân vào tâm tỉnh thức
nghe chuông thành kính lòng
chắp tay sen trước ngực
nghe pháp bụm miệng cười
thiếu nữ hồn nhiên thật
không ai nói một lời
chàng bỗng vui rào rạt
hỏi ai không khổ đau
trong tăng thân thiền tập
nhớ nàng nhớ xôn xao
vì nợ tình còn mắc
túa ra từ bụng trống đồng
trăm con chim lạc chim hồng vút bay
bay cao bay lướt dặm dài
bay chưa mỏi cánh đã hoài cố hương
thưa nghìn xưa với nghìn sau
trăng kia vô ý ngã vào mắt em
xin đừng vì tội cho đêm
bắt em móc mắt mà tìm lấy trăng
Blogger template 'Fly Away' designed by Ourblogtemplates.com © 2008
Back to TOP